Tưởng Tử Hàn ném bản hợp đồng cho Lưu Quang Minh: “Xem trước đi.”
Lưu Quang Minh xem xong, lại nghe Tống Hân Nghiên nói về yêu cầu của đối phương.
Anh ta nhíu mày: “Vụ kiện này hơi khó.”
Cuộn bản hợp đồng lại, để lộ con dấu bên cạnh: “Ký tên, đóng dấu, cũng tức là cả hai bên đương sự đều đồng ý với những điều khoản trong hợp đồng, bản hợp đồng đó sẽ có hiệu lực pháp lý. Chúng ta mới là bên thiếu lý.”
Tưởng Tử Hàn bảo Lưu Quang Minh về trước để nghĩ cách.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên thấy mặt mũi anh u ám, cũng thấy rất hậm hực: “Có phải là tôi rất ngu đúng không?”
Vẫn cứ luôn ôm ảo tưởng về cái thứ gọi là tình cảm gia đình.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn tràn đầy sự chán ghét: “Bây giờ mới nhận ra, không thấy muộn rồi sao?”
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, lên tinh thần, vén chăn xuống giường: “Chuyện cũng xảy ra rồi, sa sút chán nản cũng chẳng được gì. Tôi phải đi tìm bọn họ, tuyệt đối không thể để ép tôi đến bước đường cùng.”
“Thế này mà đã gọi là đường cùng rồi?” Tưởng Tử Hàn khinh thường cười nhạo.
“Anh có cách ư?”
Người đàn ông hừ lạnh: “Gặp phải những chuyện như thế này thì phải lấy vũ khí pháp luật để bảo vệ bản thân, nếu pháp luật không đòi được công bằng cho cô, thì…”
“Gậy ông đập lưng ông?” Tống Hân Nghiên ngắt lời, đôi mắt bỗng sáng lên.
Cô kích động, nghiêng người ôm lấy Tưởng Tử Hàn: “Anh yêu à, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453353/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.