🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bệnh viện Phổ Nhân.
Tưởng Tử Hàn nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới phòng cấp cứu: “Cô ấy thế nào rồi?”
Trên mặt Cố Vũ Tùng lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, vội đáp: “Chấn động não cấp độ trung, không có gì đáng ngại.”. Truyện Đô Thị
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn cực kỳ khó coi: “Đã chấn động não rồi mà còn bảo không có gì đáng ngại? Đây là điều mà một bác sĩ có thể nói à?”
Cố Vũ Tùng vô tội nằm không cũng trúng đạn: “...”
Anh ta thở dài: “Người kia uống rượu, lúc xe đâm tới, chị dâu phản ứng nhanh, tránh được vị trí quan trọng nên nhặt về được một cái mạng. Nếu cô ấy đánh lái chậm một giây, thì vị trí bị đâm sẽ là khoang lái, lúc đấy sẽ không đơn giản chỉ là chấn động não thôi đâu.”
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn u ám: “Nếu tên kia không biết lái xe thì để hắn ta vĩnh viễn không thể lái xe. Cậu tự xử lý đi.”
“Được.”
Cố Vũ Tùng đang chuẩn bị xoay người, chợt nghe Tưởng Tử Hàn nói tiếp: “Không, để cả nhà hắn ta khỏi lái xe được đi!”
Cố Vũ Tùng hơi ngẩn ra: “Vâng.”
Tưởng Tử Hàn suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói: “Chờ đã, cửu tộc!”
Cố Vũ Tùng: “...”
Anh ta đè lại trái tim bé bỏng nhỏ yếu bất lực đang đập thình thịch: “... Tôi sẽ đi ngay!”
Cố Vũ Tùng rất sợ Tưởng Tử Hàn lại thêm điều kiện, xoay người bỏ chạy.
Ôi mẹ ơi, anh Hàn bây giờ đáng sợ quá vậy!
Trước tiên đi điều tra xem cửu tộc là cửu tộc nào đã…
Tưởng Tử Hàn đến phòng bệnh thăm Tống Hân Nghiên.
Sắc mặt của cô gái nhỏ đang ngủ mê man trắng bệch, chân mày khó chịu nhíu chặt, giấc ngủ không hề an ổn.
Tưởng Tử Hàn thấy thế thì cau mày, gọi Chúc Minh Đức tới: “Tôi bảo cậu chuẩn bị cho cô ấy một cái xe, cậu chuẩn bị xe vớ vẩn kiểu gì thế, sao khả năng chống va chạm kém thế hả?”
Chúc Minh Đức: “...”
Cố Vũ Tùng vừa dặn dò cấp dưới xong, chuẩn bị bước vào bèn lặng lẽ buông tay nắm cửa ra, cảm thấy vô cùng đồng cảm với Chúc Minh Đức.
Chậc!
Trời thì phải mưa, con gái thì phải lập gia đình, người uống say thì sẽ đâm lung tung, cũng có phải là chơi xe điện đụng đâu, ai mà tránh được?
Chẳng lẽ sau này ra ngoài thì phải lái xe tăng à?
Anh Hàn của anh ta đúng là bạo chúa mà!

Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại, Tưởng Tử Hàn đang ngồi bên giường bệnh của cô ngó nghiêng.
Thấy cô mở mắt, anh vội vã đứng dậy.
Rõ ràng vẻ mặt rất quan tâm, nhưng miệng lại không ngừng quở trách: “Từng nhìn thấy người ngu, nhưng chưa thấy ai ngu như cô, rốt cuộc có biết lái xe không thế hả? Chạy xe 40km/h trong nội thành mà cũng bị đâm, cô còn thể ngu hơn được nữa không?”
Đầu óc Tống Hân Nghiên đang vô cùng choáng váng, trước mắt như có một đống ngôi sao nhỏ đang bay múa.
Nhớ lại tình hình khi vụ tai nạn xe xảy ra, đến giờ cô vẫn thấy sợ.
Cô thều thào nói: “Lái xe nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng thấy cú đâm nào liều mạng như thế.”
Dứt khoát đâm thẳng về phía cô, căn bản không hề do dự.
Tưởng Tử Hàn nghe ra được chút manh mối, nhíu mày: “Kết quả điều tra là người kia uống rượu còn lái xe, kẻ đó trước đây cũng từng có tiền án về tội lái xe sau khi uống rượu.”
Tống Hân Nghiên yếu ớt đáp một tiếng, bỗng trừng to mắt: “Đúng rồi, Minh Trúc đâu? Đón về chưa?”
Tưởng Tử Hàn lấy bông thấm nước chấm lên bờ môi khô khốc của cô: “Trong nhà có tài xế, có người giúp việc, cô không cần phải lo lắng cho con bé. Chẳng phải vẫn chưa viết xong luận văn tốt nghiệp à? Nếu có thời gian, chẳng thà suy nghĩ cho luận văn tốt nghiệp của cô đi, không người ta lại bảo mẹ kế của Minh Trúc còn không tốt nghiệp nổi đại học.”
Là đào tạo sau đại học được chưa!
Đã tốt nghiệp đại học từ lâu rồi!
Hơn nữa, bây giờ sinh viên cũng đã có thể kết hôn sinh con rồi, làm mẹ chẳng có gì lạ cả.
Oán thầm thì oán thầm vậy thôi, chứ trong lòng Tống Hân Nghiên lại như chìm trong mật ngọt, vui như nở hoa: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không liên lụy Minh Trúc nhà anh. Chồng em xuất sắc như thế, sao em có thể để mình tụt lại phía sau chứ.”
Cô gái vừa mở miệng đã nịnh nọt, không chút rụt rè!
Vẻ mặt lạnh lùng âm trầm của Tưởng Tử Hàn dịu xuống: “Lâu lắm rồi không nghe cô nói mấy câu không biết xấu hổ như thế.”
Tống Hân Nghiên: “...”
Đó là vì anh cũng chẳng phải cậu trẻ, cô còn nói gì được nữa?
“Chẳng phải là vì sợ anh thấy phiền à, còn bảo cái gì mà không biết dè dặt, rồi mặt dày các thứ nữa chứ. Nếu như anh thích nghe, sau này tôi sẽ nói cho anh nghe mỗi ngày ba lần, nếu chê ít thì còn có thể…”
Rõ ràng rất khó chịu, bắt đầu nói là không dừng lại được.
Tưởng Tử Hàn chê: “Ai thích nghe cô ba hoa.”
“Ai nói là ba hoa?” Tống Hân Nghiên chịu đựng cơn chóng mặt mà lẩm bẩm.
Cô mở to hai mắt nghiêm túc nhìn anh: “Em đây là nói ra từ tận đáy lòng. Chồng em là người đẹp trai, khôi ngô lại nhiều tiền, em khen mấy câu thì đã làm sao?”
Sự lạnh lẽo trong mắt người đàn ông như tan chảy, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Khương Thu Mộc nhận được tin tức liền vội vã chạy tới bệnh viện: “Cậu không sao chứ? Nghe được chuyện cậu gặp tai nạn xe làm tớ sợ chết khiếp luôn đây.”
“Không sao đâu.”
Ngủ một đêm, tinh thần của Tống Hân Nghiên đã khá lên nhiều.
Khương Thu Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Cái thằng chết bằm đó, cậu cứ chờ đi, xem tớ có tìm một luật sư tống hắn ta vào tù không, để đỡ phải ra ngoài gây họa cho người khác.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười: “Chắc cậu không cần phải ra tay đâu.”
Mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, dường như cô đã nhìn thấy được một góc của núi băng Tưởng Tử Hàn rồi.
Người đàn ông này có tài có mưu mô lại sĩ diện, chắc sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ tùy tiện chạm vào ranh giới cuối cùng của anh đâu.
Dù mình chỉ là một người vợ hờ, thì anh vẫn sẽ che chở.
Khương Thu Mộc không nghĩ nhiều, đảo mắt, nhìn thấy túi xách và quần áo mới quý này của Chanel trên tủ đầu giường, ngọn lửa hóng hớt nơi đáy mắt “phừng” lên: “Đây là gì thế? Tưởng Tử Hàn mua à?”
Tống Hân Nghiên liếc một cái, gật đầu: “Đầu Gỗ này, tớ thấy có khi tớ đã chọc phải một người không nên chọc rồi.”
Cô kể lại những chuyện mình đã nhìn thấy ở nhà mới của Tưởng Tử Hàn, cười khổ: “Gia tài như thế, ở Hải Thành này tổng cộng cũng chẳng có mấy người. Xem ra có thể rời đi nguyên vẹn sẽ hơi khó khăn đấy.”
Ánh mắt Khương Thu Mộc thoáng động, quét mắt về phía cửa, kéo cái ghế xích lại gần, sán tới bên cạnh Tống Hân Nghiên nói nhỏ: “Nói cậu nghe tin này này.”
Vẻ mặt Khương Thu Mộc như có tật giật mình: “Gần đây tớ đã chi một số tiền lớn để điều tra Tưởng Tử Hàn, rất có thể anh ta đến từ nhà họ Tưởng - gia tộc tài phiệt đứng đầu trong tứ đại tài phiệt ở thủ đô.”
Tống Hân Nghiên: “...”
“Khụ!”
Khương Thu Mộc giả bộ ho khan: “Cậu đừng có nhìn tớ như thế mà. Nếu đúng như thế thật, cậu cũng coi như là vô tình được hưởng phúc, không phải sao? Dù gia tộc tài phiệt họ Tưởng hơi thần bí, nhưng làm vợ của người nhà họ Tưởng đứng đầu tứ đại tài phiệt, có thế nào cũng hơn mợ trẻ gấp trăm lần đúng không? Có điều…”
Cô ấy không hiểu sao lại ngừng lại: “Tớ tìm người nghe ngóng, trong danh sách của người nhà họ Tưởng không có tên Tưởng Tử Hàn. Nhưng mà chuyện nhà họ Cố và nhà họ Tưởng là bạn tốt suốt mấy thế hệ là thật. Vì thế… Tưởng Tử Hàn có thể là con riêng của nhà họ Tưởng nên mới không có tên trong gia phả. Cũng có thể là… đổi tên?”
“Không thể nào.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu không chút do dự.
Với gia tộc tài phiệt nhà họ Tưởng, cho dù là con riêng cũng không có khả năng sẽ lưu lạc đến mức phải đi làm bác sĩ.
Khương Thu Mộc nhìn cô bạn tốt bằng ánh mắt phức tạp: “Vậy cậu nói xem, một bác sĩ bình thường mà sao lại giàu như thế? Cho dù năng lực nghiệp vụ của anh ta có tốt, kỹ thuật có xuất sắc thì cậu cả Cố, Thái tử của Cố Thị là loại người có thể tùy tiện kết bạn, còn giao cấp dưới cho người khác sao?”
Tuy đúng là rất đáng ngờ, nhưng Tống Hân Nghiên vẫn không tin: “Lúc trước cậu cũng bảo với tớ chắc như đinh đóng cột rằng Tưởng Tử Hàn là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung, còn đảm bảo tuyệt đối không có sai sót gì, kết quả thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.