Sắc mặt Tưởng Tử Hàn u ám: “Ngu ngốc! Tại sao lúc đó cô ta không giải thích cho rõ ràng?”
Cố Vũ Tùng một lời khó nói hết: “Vậy anh cũng phải cho cô ấy có cơ hội đó đã.”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Nói thật nhé anh Hàn, dáng vẻ lúc đó của anh đến tôi còn sợ không dám hó hé câu nào, huống chi là chị dâu. Thật ra chị dâu vẫn rất lo lắng cho Minh Trúc, nửa đêm qua còn lén chạy đến bệnh viện thăm con bé. Hơn nửa đêm mà một cô gái ra ngoài một thân một mình, nguy hiểm đến nhường nào. Nhưng cô ấy hoàn toàn không bận tâm, vừa rồi cũng...”
Tưởng Tử Hàn đột nhiên nhìn sang, sự áp bức từ trên người anh tỏa ra: “Cậu đang chỉ trích tôi làm sai, để cô ta bị oan ức à?”
Cố Vũ Tùng bị khí thế này của anh ép đến mức không dám hé răng.
Chúc Minh Đức thậm chí còn không dám thở mạnh.
Toàn bộ căn phòng lại im lặng.
Tưởng Minh Trúc ở phòng bên trong không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang lẩm bẩm: “Sai chính là sai, lại còn lý do lý trấu. Cũng không biết là ai cho ba cái can đảm ấy?”
Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đều đồng thời lẳng lặng lùi về sau mấy bước.
Tưởng Tử Hàn: “...”
Anh bất giác nghĩ đến dáng vẻ xin lỗi lúc đó của Tống Hân Nghiên, tâm trạng lập tức phiền muộn.
“Bệnh nhân thì nên có dáng vẻ của bệnh nhân, nghỉ ngơi cho tốt vào, bớt xen vào chuyện người lớn đi!”
“Bạo chúa!” Tưởng Minh Trúc hừ một tiếng, không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453345/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.