Cố Vũ Tùng nhìn các giáo sư và chuyên gia khoa nhi sau lưng mình.
Mọi người đều lắc đầu.
Họ có thể đề xuất ra hàng chục hàng trăm phương án điều trị, nhưng điều kiện tiên quyết là thuốc phải có hiệu quả.
Tuy nhiên, kháng thuốc có thể giết chết hết tất cả các phương án này.
“Bệnh nhân kháng thuốc có nghĩa là uống thuốc hay tiêm thuốc gì điều không có tác dụng. Tình huống này, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thôi...”
Không khí trong phòng bệnh lâm vào sự im lặng như chết chóc, chỉ còn lại tiếng tít tít của máy móc.
Cũng may Tưởng Minh Trúc sau lần nôn ra máu kia thì đã yên tĩnh lại, các số liệu sau khi tiến hành kiểm tra cho thấy tình trạng của cô bé đã ổn định, quả tim treo lơ lửng của mọi người cũng được tạm được thả xuống.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, Tưởng Tử Hàn mệt mỏi ấn ấn mi tâm: “Mọi người không cần phải ở đây nữa, tan làm đi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, khẽ khàng rời khỏi phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng ngồi một bên, khẽ nói: “Tình trạng kháng thuốc của Minh Trúc, có thể dùng thử kháng thể từ máu người mẹ hoặc kháng thể trong máu cuống rốn để trị liệu.”
Anh ta dè dặt hỏi: “Mẹ của con bé... vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Với tình huống này của Tưởng Minh Trúc, các chuyên gia trong và ngoài nước đã suy nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp nhưng đều bó tay bất lực.
Một chuyên gia nước ngoài đã đưa ra suy nghĩ của mình, cho rằng có thể sử dụng kháng thể máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453342/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.