🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khoan đã!
Tưởng Tử Hàn nhíu mày nhìn cô: “Cô vừa nói cái gì?”
Ánh mắt anh dừng trên người cô, cô và Hoắc Tấn Trung là thanh mai trúc mã, vậy mà lại không phát sinh quan hệ ư?
“Nói anh vô lại! Khốn nạn! Cặn bã...”
Tiếng mắng của Tống Hân Nghiên càng ngày càng nhỏ, cảm giác say đã hoàn toàn dâng lên, cuối cùng gục đầu vào ngực Tưởng Tử Hàn mà ngủ thiếp đi.
Tiếng hít thở ổn định truyền đến, Tưởng Tử Hàn bật cười trong im lặng.
Anh cởi quần áo ướt của cô ra, dùng chăn sạch quấn vào người rồi ôm ra ngoài.
Nằm lên giường, Tống Hân Nghiên lăn hai vòng theo bản năng, sau đó cuộn mình ôm chăn.
Tưởng Tử Hàn lấy máy sấy tóc.
Vừa sấy tóc cho cô, vừa nhỏ giọng cảnh cáo: “Nằm yên, còn dám lộn xộn thì lăn xuống dưới đất ngủ chăn.”
Người phụ nữ trên giường yên lặng ngủ, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Sấy tóc xong, Tưởng Tử Hàn trải chiếc chăn mà ngày thường Tống Hân Nghiên hay trải xuống đất ngủ, sau khi tắt đèn thì tự nằm lên.
Cố Vũ Tùng gửi tài liệu điều tra Tống Hân Nghiên mấy tháng gần đây tới.
Tưởng Tử Hàn lướt nhanh trên điện thoại, nhớ tới sự khó chịu và bất an của cô sau khi say rượu, trong lòng lại nặng trĩu.
Tin nhắn của Cố Vũ Tùng gửi tới: “Anh Hàn, còn một chuyện nữa, tôi cảm thấy cần phải nói ra. Chính là chuyện chị dâu tìm anh kết hôn, hơn nửa lý do là vì bị phản bội nên phẫn nộ trong lòng, giận dỗi kết hôn vội, tự gả mình đi. Anh tự biết tính toán nhé.”
Tưởng Tử Hàn cười nhạo, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường.
Bị ba mẹ, bạn trai và bạn thân phản bội trong thời gian ngắn như vậy, người bình thường chắc đã nhìn ra manh mối từ lâu rồi chứ?
Nhưng cô thì đến tận cuối cùng mới phát hiện, rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào?
Tắt điện thoại, vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ, chợt nghe thấy tiếng lẩm bẩm của người phụ nữ trên giường, ngay sau đó.
“Bịch!”
Một tiếng trầm đục vang lên cạnh anh.
Tưởng Tử Hàn mở to mắt.
Một đống mềm mại lăn qua rồi chui vào lòng anh, tay chân bám chặt vào người anh như con bạch tuộc.
Tưởng Tử Hàn: “...”
Anh đẩy ra, nhưng người phụ nữ đang ngủ như chết thế mà còn biết phân cao thấp với anh, đến chết cũng không chịu buông tay.
Anh lại dùng sức.
Cô hậm hực chực khóc.
Tưởng Tử Hàn bất đắc dĩ buông lỏng tay.
Mùi hương vừa thơm ngát vừa an tâm trên cô gái nhỏ khiến anh cảm thấy quen thuộc chui vào khoang mũi.
Tưởng Tử Hàn thả lỏng tinh thần, cơn buồn ngủ ập tới nên chậm rãi ngủ thiếp đi.
...
Sáng hôm sau.
Tống Hân Nghiên đau đầu tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt to tròn trong suốt của Tưởng Minh Trúc.
Tống Hân Nghiên mơ màng nhếch khóe miệng cười: “Ha, cục cưng, chào buổi sáng.”
“Không còn sớm nữa. Tôi sắp trễ rồi.”
Tống Hân Nghiên: “...”
Cuộc đối thoại của hai người đã đánh thức Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh.
Người đàn ông mở đôi mắt lạnh nhạt mang theo sự tức giận khi mới tỉnh dậy: “Tỉnh rồi thì tránh ra đi.”
Tống Hân Nghiên cứng đờ.
Tại sao giọng nói của Tưởng Tử Hàn... lại gần thế?
Cô sững sờ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện mình nằm sấp trong lòng anh.
Bây giờ càng giống như đang chống ngực anh mà nói chuyện với Tưởng Minh Trúc.
Hơn nữa...
Chăn trượt xuống, không khí lạnh lẽo ập lên da, kích thích nổi một lớp da gà.
Tống Hân Nghiên bất giác run lên, cụp mắt xuống, bên dưới chăn quang cảnh vô hạn.
Cô không mặc gì cả!
“Á!”
Cô túm lấy chăn quấn lại, nhanh chóng lăn sang một bên.
Anh, anh...
Tên khốn này đã làm gì cô?
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, phẫn nộ trợn mắt nhìn Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Minh Trúc che lỗ tai nhỏ lại, mãi đến khi âm thanh dừng lại mới buông tay xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thản nhiên không chút gợn sóng: “Xem ra tối hôm qua hai người rất mệt mỏi, có vẻ hôm nay không thể tham gia đại hội thể dục thể thao được rồi.”
Đại hội thể dục thể thao?
Tống Hân Nghiên vỗ trán, hôm nay không phải là thứ sáu sao.
Cô quấn chặt chăn, bất chấp tức giận mà vội vàng nói: “Tham gia được, tuyệt đối không thành vấn đề! Cục cưng yên tâm, cô sẽ giải quyết hết mọi việc vào buổi sáng, chắc chắn buổi chiều sẽ đến đúng giờ.”
Tưởng Minh Trúc liếc mắt nhìn ba mình, sau đó kiêu ngạo xoay người rời đi.
Sáng sớm bác muốn đưa cô bé tới nhà trẻ, nhưng cô bé sợ hai người trong nhà quên chuyện đại hội thể dục thể thao hôm nay nên quay về nhắc nhở.
Không ngờ lại nhìn thấy chuyện không nên nhìn!
Cửa phòng đóng lại.
Tống Hân Nghiên quấn chăn nhảy dựng lên, tức giận hỏi người đàn ông ngồi trên mặt đất: “Tưởng Tử Hàn, anh thừa dịp tôi uống say mà thừa nước đục thả câu!”
Tưởng Tử Hàn hơi cáu kỉnh vì ngái ngủ, sắc mặt âm u: “Sửa lại một chút, là cô mượn rượu phát điên sàm sỡ tôi.”
Tống Hân Nghiên muốn phản bác.
Ánh mắt lạnh nhạt của Tưởng Tử Hàn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cũng không phải là lần đầu tiên ngủ, có gì mà ngạc nhiên.”
Tống Hân Nghiên há miệng thở dốc: “...”
Khuôn mặt cô đỏ bừng.
Đêm hôm qua về sau đã xảy ra chuyện gì, cô không hề có ấn tượng, nhưng lúc mới ra khỏi khách sạn thì ít nhiều còn nhớ một chút, hình như... Đúng thật là cô trêu chọc người ta trước.
Nhưng không phải là cô uống say à!
Tống Hân Nghiên kêu rên trong lòng, say rượu làm hại cô rồi!
Tuy không cam lòng, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ đành tức giận mà âm thầm chịu đựng.
Nhìn vẻ mặt ảo não của cô, khóe miệng Tưởng Tử Hàn hơi nhếch lên.

Viện dưỡng lão Hồ Sơn.
Tống Hân Nghiên thử nước ấm, tự mình lau tay chân cho ông cụ.
Bác sĩ ở bên cạnh nói: “Thật ra cô Tống không cần làm những chuyện này đâu, viện dưỡng lão của chúng tôi có hộ lý hạng nhất, cậu Cố lại tự mình sắp xếp người chăm sóc 24/24 không rời, có người chuyên môn trông coi ông cụ nên hoàn toàn không cần lo lắng. Hơn nữa...”
Ông ấy dừng một chút: “Cho dù cô làm những chuyện này thì ông cụ cũng không biết. Bây giờ ông ấy chỉ thỉnh thoảng tỉnh táo, cũng không nói được gì. Cũng may thuốc nhập khẩu kia rất hiệu quả, dùng thêm vài ngày nữa, chắc là sẽ có cải thiện rõ rệt.”
Tống Hân Nghiên cười nói: “Tôi làm những thứ này cũng không phải vì muốn cho ông nội biết.”
Cô chỉ muốn sự yên tâm thôi.
Ông nội là người thân cuối cùng trên đời thật sự yêu thương cô.
Sau khi cảm ơn bác sĩ, Tống Hân Nghiên đi ra khỏi viện dưỡng lão.
Vừa bước ra khỏi cổng lớn, Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh chờ ở bên ngoài lập tức vọt tới.
“Tống Hân Nghiên, quả nhiên là mày ở đây!”
Đường Ngọc Linh thò đầu nhìn về phía cửa viện dưỡng lão đang đóng chặt phía sau cô: “Có phải ông cụ bị mày giấu ở chỗ này không?”
Tống Quốc Dũng lạnh lùng nói: “Mày đúng là đứa con gái bất hiếu, mày giấu ông cụ đi để làm gì?”
Đường Ngọc Linh oán giận nói: “Nói nhiều với nó như vậy làm cái gì, nếu nó không giao người ra thì chúng ta lập tức báo cảnh sát!”
Hai vợ chồng ông một lời tôi một câu, hệt như một vở kịch.
Tống Hân Nghiên buồn cười nhìn bọn họ: “Hai người báo đi, tôi sẽ chờ ở đây không đi đâu cả. Cảnh sát đến thì cũng tiện để bọn họ hiểu rõ hành vi mất trí không cho ông nội chữa bệnh của các người.”
“Mày!”
Mắt Tống Quốc Dũng đỏ bừng.
Đường Ngọc Linh vội vàng ngăn chồng lại, nhét tài liệu vào tay ông ta: “Ông nói chuyện với nó làm gì. Giải quyết chuyện quan trọng trước đã.”
Quả nhiên Tống Quốc Dũng nén lại tức giận, đưa văn kiện cho Tống Hân Nghiên, đồng thời còn đưa ra một tấm thẻ.
“Trong thẻ này có 18 tỷ, đủ để ông già kia chữa khỏi bệnh. Mày cầm lấy tiền, ký ngay vào tập văn kiện này đi.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy tấm thẻ rồi liếc nhìn, trong lòng nghi ngờ chồng chất.
Bọn họ hào phóng như vậy luôn sao?
Có phải lại đào hố rồi chờ cô nhảy vào không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.