“Hân Nghiên, anh có thể giải thích...”
“Thứ rẻ tiền đó, anh giữ lại về nói với Tống Mỹ Như đi.”
Tống Hân Nghiên cười khẽ, nhấc đầu ngón tay lên, vỗ vào chiếc áo vest ngoài không được phẳng phiu của Hoắc Tấn Trung: “Cảm ơn các người đã dạy cho tôi bài học này, để cho tôi biết, sau này không cần nương tay với các người nữa!”
Nói xong, cô đẩy Hoắc Tấn Trung ra rồi bỏ đi.
Gót giày nhọn hoắt đáp xuống mu bàn chân anh ta, đay nghiến không chút nể nang rồi đi ra ngoài.
“Á!”
Hoắc Tấn Trung kêu đau, ôm chân nhảy tưng tưng, muốn đuổi theo nhưng lại không đuổi kịp: “Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên như không nghe thấy, quay lưng lại, mắt đã đỏ hoe.
Nước mắt ngập trong hốc mắt nhưng cô lại cố gắng không để nó chảy ra.
Bên cạnh bãi đỗ xe.
Luật sư Lưu vội vàng chạy tới vừa khéo thấy được cảnh này.
Anh ta gọi điện thoại cho Tưởng Tử Hàn: “Cô Tống đã rời khỏi cục cảnh sát rồi ạ, nhưng cậu chủ nhà họ Hoắc cũng có mặt ở đây, không biết có phải là anh ta nộp tiền bảo lãnh hay không.”
...
Trong nhà hàng.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lập tức trầm xuống: “Chuyện này dừng ở đây.”
Nói xong cũng lạnh lùng cúp điện thoại.
Đối diện, Tưởng Minh Trúc liếc mắt nhìn ba mình một chút, nhướn hàng lông mày nhỏ.
Cái cô ngốc kia lại chọc lão Tưởng rồi.
Biết nhưng không nói toạc ra.
Trên xe buýt.
Tống Hân Nghiên nhìn một loạt bình luận mắng chửi bên dưới hot search, khổ sở nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453327/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.