“Bịch bịch rầm!” Tiếng vang cất lên liên tiếp. Quần áo, giày, đồ dùng cá nhân rơi rớt đầy đất như đồng tử rắc hoa. Tất cả đều là đồ trong phòng cô! Tống Hân Nghiên vốn cho rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt, lúc này lại phẫn nộ ngẩng đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt một người hầu vừa nhô đầu khỏi cửa sổ. Gương mặt người hầu kia không áy náy chút nào: “Xin lỗi nha cô chủ Hân Nghiên! Ông chủ vừa ra lệnh là nếu cô không đồng ý ký tên thì đời này vĩnh viễn đừng hòng bước vào cửa nhà họ Tống nữa. Chúng tôi đã đưa đồ xuống dưới cho cô rồi, cô xem…” Đây mà là đưa à? Tống Hân Nghiên siết chặt nắm tay. Trong đống hỗn độn đầy đất, một tờ chứng chỉ đỏ thẫm rách thành hai nửa, vừa vặn rơi bên chân cô. Đây là phần thưởng đắc ý nhất của cô lúc còn đi học. Tống Hân Nghiên giận đỏ mắt, xoay người nhặt lên, đau lòng phủi bụi bên trên. Người hầu trên lầu vẫn kênh kiệu nói tiếp: “Làm người thì phải biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Ông bà chủ nuôi cô ăn sung mặc sướng đến lớn bằng ngần này, giờ nhờ cô làm chút chuyện nhỏ cho chị gái mà cô cũng không chịu. Chẳng phải giống loại ăn cháo đá bát hay sao?” Ăn cháo đá bát? Ha, cô cũng không tham lam lưu luyến mấy thứ này. Dù có rời khỏi nhà họ Tống đi chăng nữa thì cô vẫn có thể làm ra thành tích mà cô cống hiến cho Tống Thị mấy năm nay. Nhưng một người ngoài như Tống Mỹ Như thì biết cái gì chứ? Giao tâm huyết nhiều năm của ông nội vào tay chị ta chẳng khác nào tàn phá! Nếu ông nội tỉnh lại mà không ngại tâm huyết của mình đổ sông đổ bể thì không cần bọn họ nhiều lời, cô sẽ dâng tặng bằng cả hai tay. Nhưng hiện tại, tuyệt đối không nhường! Tống Hân Nghiên nắm chặt tờ giấy chứng nhận, kìm nén chua xót nơi đáy mắt, túm lấy va li hành lý bị quăng ra bên cạnh, nhanh chóng dọn vài món quần áo rời khỏi nhà họ Tống. Có lẽ ông trời cũng cảm nhận được nỗi đau khổ của Tống Hân Nghiên nên chợt lất phất mưa phùn. Dưới ánh đèn đường lạnh lẽo, hạt mưa bụi dần chuyển thành mưa rào, cuối cùng là mưa như trút nước. Tống Hân Nghiên cứ như không cảm giác được gì, bước vào cơn mưa tầm tã với vẻ mất hồn mất vía. Miệng vết thương trên trán dính nước, xót đến tận đáy lòng, nhưng vẫn không hơn được cảm giác nghẹn thở vì trái tim lạnh lẽo. Một chiếc Prado xé tan màn mưa, đi nhanh trong đêm. Tưởng Minh Trúc ngồi ở ghế cho trẻ em đằng sau chợt vươn cái chân nhỏ nhắn đạp vào lưng ghế lái. “Lão Tưởng, nhìn sang trái đi, vợ mới của ba kìa.” Đôi mày tuấn tú của Tưởng Tử Hàn cau chặt: “Phép tắc đâu rồi?” Vừa nói, ánh mắt anh vừa liếc sang bên trái. Trên vỉa hè, Tống Hân Nghiên tội nghiệp kéo vali đi về phía trước. Cơn mưa rào mùa hè đã khiến quần áo cô ướt đẫm, chất liệu không quá dày vừa vặn dán sát cơ thể, lộ ra đường cong lả lướt mê người. Lông mày Tưởng Tử Hàn nhăn càng chặt, cúi đầu nghiến răng buông ra hai chữ: “Ngu ngốc!” Anh bật xi nhan, đang định đánh xe đến phía đối diện thì chợt thấy một chiếc xe khác dừng lại cạnh cô. Tưởng Tử Hàn đỗ xe ven đường, nghiêng đầu nhìn đối diện. “Hân Nghiên...” Hoắc Tấn Trung lao xuống khỏi xe, vội vàng cởi chiếc áo vest phủ lên người Tống Hân Nghiên: “Từ lúc ra khỏi bệnh viện, anh tìm em mãi, gọi điện thoại thì em không chịu nghe máy. Sao em lại dầm mưa thế này? Không sao chứ?” Tống Hân Nghiên đẩy tay anh ta ra. Chiếc áo nửa khoác trên đầu vai cô rơi xuống đất. Cô mỉa mai nhìn anh ta: “Cũng chỉ là bị bạn trai cắm sừng, bị ba mẹ ruột tát cho một cái rồi đuổi khỏi nhà thôi mà. Theo anh thì có thể làm sao được chứ?” Đáy mắt Hoắc Tấn Trung chợt hiện vẻ đau lòng rồi lại biến mất: “Xin lỗi em. Những chuyện này để nói sau đi. Mưa to như vậy, đừng bướng bỉnh không bận tâm sức khỏe. Mau lên xe với anh.” Anh túm lấy tay Tống Hân Nghiên. Tống Hân Nghiên lui phắt ra sau, tránh khỏi anh ta: “Đừng có đụng vào tôi! Bẩn!” “Tống Hân Nghiên!” Hoắc Tấn Trung lập tức cuống cuồng, thẹn quá hóa giận: “Anh đã giải thích với em rồi, anh đính hôn với Mỹ Như là vì có nỗi khổ riêng, người trong lòng anh vẫn là em. Chờ sau này có cơ hội thích hợp, anh sẽ nói rõ với cô ấy, sẽ cưới em. Anh đã cho em lời hứa hẹn rồi, em còn muốn anh làm thế nào mới được đây?” “Chát!” Tống Hân Nghiên giáng cho anh ta một cái bạt tai thật mạnh. Bên kia đường cái. Gương mặt Tưởng Tử Hàn lạnh như băng, khởi động xe lái đi. Tưởng Minh Trúc ngồi ở ghế cho trẻ em phía sau tặc lưỡi liên tục, cười chế nhạo ông ba già nhà mình: “Hối hận chưa? Cứ tưởng cưới được một tiểu tiên nữ, ai ngờ lại là yêu tinh phiền toái. Tư thế đánh người rất hoành tráng đấy. Lão Tưởng, cẩn thận sau này người ta bạo hành gia đình ba đó nha.” Tưởng Tử Hàn liếc con gái qua gương chiếu hậu: “Muốn bạo lực gia đình thì cũng là đánh con đấy.” “Cô ấy dám!” Lông mi cô nhóc lập tức dựng thẳng. Nhưng tính cách nóng nảy thế này… Cô bé thích! Bên kia đường. Bàn tay Tống Hân Nghiên tê rần, nhưng vẫn không kìm được cơn giận trong lòng ào ra. Cô tức giận đến run cả người: “Ban đầu tôi còn tưởng anh chỉ vô trách nhiệm thôi, không ngờ anh lại là loại hèn hạ! Cút ngay! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Hoắc Tấn Trung bị đánh cũng bùng tức lên: “Được thôi, cô có cốt cách, cô thanh cao, cô là nhất trên đời này. Tống Hân Nghiên, cô giỏi như thế, nhưng không phải vẫn rơi vào kết cục thê lương bây giờ à? Cốt cách thanh cao có tác dụng quái gì! Nếu cô đã không nhìn được lòng người tốt như vậy, tôi cũng muốn xem cô rời khỏi nhà họ Tống còn có thể sống thành dáng vẻ gì! Ban đầu tôi còn hơi áy náy, giờ cô tát tôi hai cái xem như hòa nhau rồi! Giữa hai ta không còn nợ nần gì nữa!” Quát tháo xong, Hoắc Tấn Trung xoay người lên xe, chỉ để lại khói xe và bọt nước vẩy ra, nhanh chóng khuất sau màn mưa. Tống Hân Nghiên tức đỏ cả mặt: “Cút mau! Đừng bao giờ chạy đến làm tôi buồn nôn nữa!” Cô hít một hơi, lau mặt rồi vực dậy tinh thần, phẫn hận thề: “Hoắc Tấn Trung, cứ chờ mà xem, một ngày nào đó tôi nhất định khiến anh phải hối hận!” Tống Hân Nghiên nén cơn tức và đắng cay trong lòng xuống, tìm một khách sạn gần nhất. Cô đưa thẻ và căn cước cho lễ tân: “Thuê một phòng.” “Vâng, xin chờ một lát.” Lễ tân nhanh chóng làm cầm thẻ căn cước làm thủ tục nhận phòng, nhưng đến lúc quẹt thẻ giao tiền, nụ cười trên mặt lễ tân chợt cứng đờ. “Thưa cô, thẻ của cô không dùng được ạ.” Tống Hân Nghiên sửng sốt, vội rút thẻ khác trong ví ra. Lễ tân lại quẹt, nhưng vẫn không thể dùng. Thử liên tục vài thẻ đều không thể quẹt được. Lúc này mặt mày lễ tân đã thay đổi hoàn toàn. Tống Hân Nghiên gọi điện thoại đến ngân hàng, lại bị thông báo toàn bộ thẻ của cô đã bị Tống Quốc Dũng đóng băng. “Nhất định phải tuyệt tình đến mức này à!” Tống Hân Nghiên tức giận đến mức toàn thân run lên. Cô giở ví ra, chỉ còn dư mấy trăm nghìn lẻ, không đủ ở khách sạn. Tống Hân Nghiên bước ra khỏi khách sạn trong ánh mắt khinh bỉ của lễ tân. Trời đất bao la, chỉ trong một đêm cô đã không chỗ để đi rồi. Gió lạnh thổi qua, quần áo trên người ẩm ướt dẫn khí lạnh thấm sâu vào da, khiến cô lạnh run bần bật. Tống Hân Nghiên đứng ở cửa khách sạn, ngón tay lạnh như băng trượt lên trượt xuống màn hình điện thoại. Một danh sách dài hiện ra, ngoại trừ Khương Thu Mộc, cô hoàn toàn không tìm được người thứ hai có thể giúp đỡ. Nhưng càng là người thân cận, cô càng không muốn khiến đối phương chứng kiến sự nhếch nhác của mình. Lòng tự trọng là một chuyện, càng nhiều là sợ người ta lo lắng cho mình. Tống Hân Nghiên tắt máy, mở túi ra định thả di động vào, vừa lúc thấy được giấy chứng nhận kết hôn vừa mới ra lò hôm nay. Trên mặt giấy chứng nhận, cô gái cười vô cùng quyến rũ hạnh phúc, còn gương mặt tuấn tú của chàng trai thì lạnh lùng hờ hững, không chút gợn sóng. Rõ ràng là hai nét mặt như hai chiều trái cực, lại không hiểu sao có nét... xứng đôi. Tống Hân Nghiên nhìn giấy chứng nhận kết hôn, cười khổ: “Thì ra số phận đã sắp đặt cả rồi, anh đúng là đấng cứu thế của tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]