Tưởng Tử Hàn bị bất ngờ nên chưa kịp phòng bị, anh chúi thật mạnh người về trước theo quán tính, xém đập đầu vào ghế phụ lái.
Anh quay phắt lại, trong ánh mắt chợt toát ra tia lạnh lẽo.
Một tiếng phanh gấp vang lên phía sau xe hai người.
Tiếng ầm ĩ cùng tiếng chửi bới lúc xa lúc gần có phần thiếu chân thật vang vọng vào thông qua cửa sổ xe.
“Thật, thật ngại quá, tôi chỉ định nói là... Là vừa đăng ký kết hôn xong đã muốn tôi đến ở nhà anh hay sao?”
Tống Hân Nghiên chớp chớp mắt, không chắc lắm.
Tưởng Tử Hàn hít vào một hơi thật sâu để đè ép cơn lửa giận, lông mày lưỡi kiếm nhíu chặt: “Không muốn à?”
“Không!”
Tống Hân Nghiên lắc đầu.
Phía sau liên tục bóp còi.
Cô vội khởi động lại xe rồi phóng đi: “Chỉ là... Chỉ là hơi đột ngột, cần thêm chút thời gian để thích ứng với thân phận mới.”
Tưởng Tử Hàn lại nhìn di động: “Được! Cô có thể không đi! Nhưng bất cứ khi nào tôi cần, tốt nhất là cô nên có mặt.”
Tay nắm vô lăng của Tống Hân Nghiên siết chặt, mặt cũng dần đỏ bừng lên.
Cô ngượng ngùng nhìn lướt qua Tưởng Tử Hàn, vừa ngượng ngùng vừa rụt rè nhỏ giọng nói: “Anh muốn tôi thị tẩm thì có thể nói thẳng, đâu cần phải...”
Động tác tay đang gõ chữ trên điện thoại của Tưởng Tử Hàn bỗng mạnh bạo, kéo theo một loạt chữ gõ sai.
Vẻ phóng túng trên mặt Tống Hân Nghiên thể hiện quá mức rõ ràng.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô vài giây, mặt không cảm xúc mà nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453300/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.