31.
Về đến nhà, Giang Tứ bảo có mua quà cho tôi, bảo tôi mở ngăn kéo ra tự xem.
Là một cặp nhẫn đôi. Kiểu dáng đơn giản hào phóng. Mặt trong nhẫn lần lượt khắc tên viết tắt của chúng tôi.
Anh ôm một bó hoa hồng, nhận ra anh định làm gì, tim tôi đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Hứa Tranh, chúng ta kết hôn đi."
"..."
Không phải là tỏ tình sao? Tại sao lại là cầu hôn? Em mới thi đại học xong mà.
Nếu không phải anh không say, tôi còn nghi ngờ có phải anh nhầm đối tượng rồi không.
"Từ lúc em đến nhà anh, anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc, sau này nếu anh kết hôn, thì đối tượng nhất định phải là em. Anh muốn trở thành người một nhà với em, chung một hộ khẩu, nhưng với điều kiện, em là vợ anh. Hứa Tranh, anh thích em nhiều năm rồi."
Sống mũi tôi cay cay, không phải tôi chưa từng nghĩ đến lý do này, nhưng lúc đó tôi quá tự ti, tôi sợ là mình đơn phương tình nguyện: "Thật ra, lúc đó em cũng không muốn nhập vào hộ khẩu nhà anh."
Ánh mắt Giang Tứ d.a.o động, động tác dịu dàng lau nước mắt nơi khóe mi tôi: "Sau này nhà là của em, anh cũng là của em."
"Tối nay anh có về ký túc xá không?" Tôi bỗng hỏi.
"Bây giờ hỏi câu này, em có biết nghĩa là gì không?"
Ánh mắt tôi lảng tránh: "Em qua sinh nhật 18 tuổi rồi, em biết."
"Đừng có trêu anh."
Tôi hùng hồn đáp: "Cứ trêu đấy."
Đêm đó, Giang Tứ không về ký túc xá.
Ánh đèn trên trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-ban/4944184/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.