7.
Tan học ca tối, tôi không đợi Giang Tứ mà tự về nhà. Làm xong một đề thi thì cửa phòng bị gõ. Tôi mở một khe nhỏ, thò nửa khuôn mặt ra: "Sao thế?"
"Ra đây."
"Tôi sợ bóng tối."
Giang Tứ có chút cạn lời: "Lúc huýt sáo ở sân vận động sao không thấy cô sợ?"
"Không phải tôi!"
Anh kéo dài giọng "ồ" một tiếng, lôi điện thoại ra, không biết ai đã quay lại cảnh đó. Cả tầng hai vang vọng tiếng huýt sáo đậm chất lưu manh của tôi.
"..."
"Gái ngoan?" Giang Tứ cười khẽ.
Tôi cứ cảm thấy anh đang châm chọc mình.
"..."
"Sau này ở trường, cấm không được huýt sáo với con trai, để tôi nhìn thấy thì tôi đ.á.n.h gãy chân."
8.
Sáng Giang Tứ chở tôi đi học, tan học tối lại đợi tôi về nhà. Thời gian lâu dần, rất nhiều nữ sinh đều biết Giang Tứ có một cô em họ mới chuyển trường đến. Thế là, những bức thư tình không dám đưa trực tiếp cho anh đều nhét hết cho tôi, quà không dám tặng trước mặt cũng nhờ tôi chuyển giúp.
Vô lý hơn nữa là, nửa đêm canh ba còn gọi điện cho tôi, bảo tôi sang xem Giang Tứ đã ngủ chưa, nếu chưa ngủ thì chụp một tấm ảnh cơ bụng của anh ấy, cô ta muốn xem. Còn chuyển khoản cho tôi hai trăm tệ. Tôi mà do dự thêm một giây cũng là không tôn trọng hai trăm tệ này.
Tôi dứt khoát gõ cửa phòng Giang Tứ, thò một khuôn mặt nhỏ vào: "Có một vụ làm ăn kiếm ra tiền anh có muốn làm không?"
"Cô thiếu tiền à?"
"Đơn giản lắm, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-ban/4944176/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.