Trên chuyến xe trên đường lên Tây Bắc những con đường khúc khuỷnh hoà quyện với khung quảnh thiên nhiên xung quanh tạo cho con người ta cảm giác bình yên đến lạ . Tâm hồn cô như được thanh tĩnh . Những nỗi buồn bủa vây lấy cô như được gột rửa hoàn toàn . Đột nhiên người bên cạnh cô vỗ vai cô một cái . - Này em , mệt hả em ? – Anh Vĩnh hỏi
- Dạ không ạ . Tự nhiên em thấy bình yên quá !
- Anh cũng thấy vậy đấy . Anh Vĩnh đột nhiên đút cho cô một bên airpod
- Cái gì vậy anh
- Nghe thử bài này đi em càng nghe càng có động lực đó .
Một vòng quay thời gian, ta là bụi là sương là gió
Lạc trôi như lá mồ côi đang tìm cây mẹ giữa núi đồi
Bạn và ta hồi sinh nên hình người ở trăm năm đó
Tình thương của đất trời ban, sương là chăn, đất là nhà.
……..
Xin em hãy yêu thương cho người dưng ở khắp trần gian
Loài cây còn thương loài chim, cây nằm yên để chim đến trú
Mình thương nhau chẳng tính toan chi, như vầng dương rọi sáng tinh cầu
Đại dương tắm mát trần gian, bao triệu năm mà chẳng thở than.
Tâm – Mer
Nghe nhạc và ngắm phong cảnh đồi núi loáng một cái đã đến Tây Bắc rồi . Mọi thứ ở đây cứ như một bức tranh thiên nhiên vậy ấy . Nó hài hoà một cách lạ thường . Bác trưởng thôn cùng mọi người chào đón cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-ban-em-ve/2891413/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.