Ngay khi cô bé ấy đi khuất cô cũng hoàn toàn sụp đổ.Cô ngồi bệt xuóng đất mà khóc.
" Ngọc mày bị làm sao đấy! " Quỳnh đang đi thì thấy con bạn của mình ngồi khóc mà hoảng.
" Không tao ổn "Rồi cô kể cho Quỳnh nghe về sự việc vừa xảy ra.
Quỳnh nghe xong cũng không kìm được nước mắt mà khóc.Cuối cùng người cần an ủi phải an ủi người còn lại.Quỳnh khóc làm cô dỗ mãi không nín.
" Khổ thân con bé, tao nghe mà còn không chịu được nữa thì sau này làm sau con bé có thể bước tiếp được hả mày.Số phận thật biết trêu đùa con người ta mày nhỉ?"
" Tao cũng không biết nói được một điều gì nữa "
Hai người ngồi nói chuyện mãi đến khi điện thoại trong túi Quỳnh reo lên
"Alo, bố ạ!"
" Con đi gặp cậu Minh chưa hả con?"
Vừa nghe bố nhắc xong Quỳnh tí ngất.Đang định đi gặp chủ dự án lần này để công ty nhà cô hợp tác thì thấy Ngọc đang khóc làm cô hoảng quá quên mất việc.Vội vã đứng dậy rồi kéo Ngọc đi theo. Nhưng chưa kịp đi Ngọc đã kéo tay con bạn mình lại dắt vào nhà vệ sinh gần phòng nghỉ của cô.
" A " Quỳnh đứng trước gương mà hoảng hồn.Cái con người trong gương chắc chắn không phải là mình.Mắt thì chảy mascara đen ngòm làm đen cả một mảng áo, Phấn thì trôi loang loang lổ lỗ, đầu tóc cũng bù xù hết cả ra trông thảm không chịu được.
" Ôi tởm quá mày ơi sao tao trông kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-ban-em-ve/2890504/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.