*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 27: Thời niên thiếu. Thành Thanh Hoa là một trong những tòa thủy thành nhu mỹ nhất Phong Lâm quốc. Sở dĩ gọi là thành Thanh Hoa, bởi vì địa phương này vì sứ Thanh Hoa mà có tên, nơi này dựa vào núi non, có khe suối chảy quanh, tất cả dòng sông lớn nhỏ trải rộng toàn thành. Tùy ý đều có thể nhìn thấy cầu đá bắt qua sông, dương liễu đón gió. Trên cầu người đi đường thong thả tới lui, dưới cầu thuyền Ô Bồng chậm rãi đung đưa, thời gian ở nơi này phảng phất như chậm đi rất nhiều. Mưa bụi nhàn nhạt vương vấn, chạm vào áo nhưng không ẩm ướt, dưới ánh mặt trời sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, thuyền vẫn chậm chậm như thế, bóng ngược của thời không không ngừng biến ảo trên mặt sông. Một nơi cổ xưa, mềm mại, thê mỹ. Trên nóc nhà của một tửu lâu ngói xanh cạnh cầu, Tiên Quân đại nhân trường sam xanh nhạt đang nằm ở đó, cầm bầu rượu chầm chậm uống. Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người, vô cùng thoải mái. Thể chất của Tư Đồ Ngu khác với Mộ Dung Ly Túc, từ lúc chào đời nàng là thể cực dương hiếm thấy, cho nên ngày thường đều rất thích phơi nắng, tuy nói ánh trăng thuần âm linh khí có thể tăng cao tu vi của nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mặt trời càng thêm khiến người yêu thích, càng thân thiết hơn. Chỉ là hôm nay, người đang phơi nắng tâm tình có chút phức tạp. Hôm nay là một ngày lành. Thành Thanh Hoa được bao phủ trong bầu không khí vui sướng. Bởi vì hôm nay trong thành nhi tử hai đại hộ đều thành thân. Ấu tử Lâm gia cưới thiên kim của Huyện lệnh lão gia, đại nhi tử Lưu gia muốn kết hôn với nhi nữ phú thương Lý Hân Vũ. Nói tiếp, cũng xem như là tứ đại gia tộc trong thành hỉ kết liên lý*, đương nhiên là phải một màn oanh động khắp thành. Nhưng nguyên nhân bách tính thành Thanh Hoa hưng phấn là do ngoại trừ được cấp lương thực miễn phí ra, cũng bởi vì hai đôi tân nhân đều là trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành ( trời sinh một đôi). Trong thành đã sớm nói bọn họ xứng đôi, bây giờ có việc vui, liền là một đoạn giai thoại trà dư tửu hậu đáng giá để nói chuyện phiếm. Chiêng trống vang trời, đội ngũ rước dâu đã đón tân nương tử, lúc này đang dựa theo tập tục lượn quanh thành hai vòng. Tiếng huyên náo từ xa đến gần, hướng cầu Liên Lý * bên này đi đến. Tân nhân lượn quanh thành, đều phải đi qua cây cầu này, ngụ ý hỉ kết liên lý, trăm năm hảo hợp. Cây cầu rất rộng, cũng đủ chứa hai đội nhân mã cùng tiến lên, Tân lang đằng trước cưỡi ngựa dẫn đội ngũ lên cầu đầu tiên, bách tính vây xem tụ lại ở hai bên cầu, phi thường náo nhiệt. ( *) Liên lý: chỉ những cành từ các cây khác nhau đan xen, ý nói sự hòa hợp tốt lành, còn có nghĩa là nên duyên phu thê. Trên nóc nhà, Tư Đồ Ngu đặt bầu rượu xuống, ngưng mắt nhìn về phía đầu cầu, nam tử hồng y tươi đẹp. Nam tử thanh tú nho nhã, mỉm cười hướng người bốn phía náo nhiệt tỏ ý gật đầu, đáy mắt bình tĩnh không lay động. Nàng nhớ rõ hắn tên Lâm Vân. Thời gian quay lại sáu năm trước bên cầu, lời thề trong sáng tốt đẹp, là lúc bọn họ đang niên thiếu. Ngẫu nhiên đi qua cầu, Tiên Quân đại nhân nghe nữ hài hỏi người bên cạnh: "Vân ca ca, đợi tóc ta dài đến thắt lưng, ngươi thú ta được không?" "Được, lúc tóc dài đến thắt lưng, liền vì ngươi mười dặm hồng trang." Nam hài khuôn mặt ngượng ngùng, ngữ khí lại kiên định, rất có dáng vẻ tiểu nam tử hán. Gió mát lưu động, dương liễu đung đưa. Hai người bên cầu mỉm cười nhìn nhau, muốn nói lại thôi, Tiên Quân đại nhân không có hiện hình, thoải mái theo dõi, nhếch mép mỉm cười.
✂━━━━━━ Chuyện cũ đã qua, như mây khói. Tư Đồ Ngu có chút thất thần, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. Ánh mặt trời tỏa khắp nơi, trong mắt của nàng sáng ngời lại mờ mịt. "Này, Tiên Quân đại nhân thật nhàn nhã a." Không gian trầm tĩnh đột nhiên xuất hiện một Hồng y mỹ nhân dọa Tư Đồ Ngu giật mình, Mộ Dung Tương khuôn mặt xinh đẹp, ngồi bên cạnh nàng, không chút khách khí cầm lấy bầu rượu của nàng uống một ngụm. Tư Đồ Ngu nhìn người đoạt rượu ngon của mình, quan sát một chút, bỗng nhiên giễu cợt: "Tương Tương a, một thân xiêm y này của ngươi khiến đôi tân nhân kia so ra cũng không bằng." Mộ Dung Tương nghe vậy cúi đầu nhìn váy lụa đỏ của mình, lại nhìn người phía xa trên cầu, nói khoác không biết ngượng: "Vẫn là bổn tiểu thư mặc đồ đỏ đẹp." "Phải phải, ngươi đẹp." Tư Đồ Ngu lắc đầu, giọng nói bỗng nhiên nhè nhẹ đi: "Trước đây... ta cũng rất thích màu đỏ." "A? Vậy bây giờ vì sao Tiên Quân đại nhân thay đổi khẩu vị, lại thích thuần sắc giống tỷ ta?" Mộ Dung Tương thần sắc có chút giảo hoạt, giọng nói có chút trêu tức, hai chữ 'Tỷ của ta' càng thêm nhấn mạnh. Trong nháy mắt Tư Đồ Ngu có loại bị đùa giỡn cộng thêm nỗi lòng bị nhìn thấu mà quẫn bách, trên mặt nóng lên, vội vàng chuyển đề tài: "Làm sao ngươi tìm được đến đây?" "Hừ, pháp bảo của bổn tiểu thư rất nhiều, tìm ngươi không phải đơn giản sao." Mộ Dung Tương thấy nàng chuyển đề tài cũng không để ý, vô cùng đắc ý nói, "Ta còn tưởng ngươi cùng đi với tỷ ta." "Ngày thường Ly Túc không đến nhân gian kết tơ hồng, đây là công việc của ta. Nàng chủ yếu phụ trách việc chi tiêu bên trong phủ, ghi chép Duyên điền, chỉnh lý các loại sổ sách sự vụ..." "À, là như thế a." Mỹ nhân xinh đẹp bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy ngươi chuẩn bị kết duyên cho người nào?" Mộ Dung Tương vốn tùy ý nói một chút, nhưng Tư Đồ Ngu lại thu dần nụ cười, giương mắt nhìn về phía đám người đã bắt đầu xuống cầu, trong giọng nói sinh ra ít nhiều thương cảm: "Tân lang bên trái tên là Lâm Vân, mà nữ tử ngồi trong kiệu bên phải tên là Lý Hân Vũ. Ta nhớ một năm kia vào đêm thất tịch, lúc bọn họ còn niên thiếu, từng treo tấm bài sinh thần lên lão hòe thụ để cầu duyên, ta nhận được. Sau đó ta có đi đến một tòa duyên thần miếu thị sát lại ngẫu nhiên gặp phải Lý Hân Vũ quỳ gối cầu nguyện, hy vọng ta có thể ban cho nàng cùng Lâm Vân một đời duyên phận phu thê. Khi đó ta không có lập tức vì họ kết tơ hồng, muốn đợi bọn họ lớn hơn một chút, không nghĩ đến thời gian trôi qua, Tình cây còn chưa kịp sinh thành, bọn họ liền thú gả cho người khác." "Lời thề yêu nhau thuở thiếu thời, bao nhiêu đôi có thể vượt qua năm tháng. Nhưng dù không phải là người lúc ban đầu, cũng vẫn có thể có được hạnh phúc a, có đôi khi, không chừng lại là chuyện tốt." Mộ Dung Tương vỗ vỗ vai Tư Đồ Ngu, khó có được bộ dáng đại tỷ tỷ, nói lời thấm thía. "Nhưng mà, tình cảm thời niên thiếu như hoa trong gương, trăng trong nước này, càng mỹ lệ khó quên hơn, không phải sao. Nếu không... tỷ ngươi đến nay sao vẫn không thể quên được Mạc Dao." Tiên Quân đại nhân như than thở, như oán giận. Lúc này gió nhẹ chợt nổi lên, cổ kiệu phía xa màn che phe phẩy, khăn voan của người bên trong cũng bị thổi lên một góc, lộ ra trang dung tinh xảo. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Tư Đồ Ngu lại thấy trong sự bình tĩnh của nàng lại biểu lộ đau thương ẩn sâu. Ánh mắt chuyển qua Lưu Lan cũng đồng dạng y phục đỏ trên con ngựa cao to bên phải, lúc này trên mặt hắn không che giấu được hạnh phúc, khiến cho khuôn mặt tuấn tú có thêm vài phần ngốc nghếch. Aiz, hữu duyên vô phận, nên quý trọng bạn đời a! Tư Đồ Ngu thở dài, ở trên sổ nhân duyên vẽ vài nét bút, giơ tay kết quyết. Đội ngũ chậm rãi rời đi, hai đạo hồng quang hiện ra, rất nhanh lại biến mất. Mộ Dung Tương nhìn một loạt động tác của nàng, bỗng có chút minh bạch thương cảm vừa rồi của nàng. Mắt Hồ Ly híp lại, cười nói: "Ha ha, tỷ của ta cùng Mạc Dao là thanh mai trúc mã bầu bạn bên nhau từ nhỏ, nhưng kỳ thật a, ta lại cảm thấy giữa bọn họ... càng giống như tình nghĩa huynh muội." Động tác trên tay của Tư Đồ Ngu ngừng lại, nét mặt làm bộ lơ đãng, nhưng giọng nói không che giấu được gấp gáp: "Chỉ giáo cho." Mộ Dung Tương cười càng thêm câu người: "Muốn biết? Không nói cho ngươi. Nhưng mà, Tiên Quân đại nhân đừng nản chí, cố gắng nhịn thêm một thời gian, sớm muộn rồi sẽ có thể thủ đắc vân khai khiến nguyệt minh *. Tỷ của ta a! Quá mức cố chấp. Có thể, có một số việc hiện tại nàng còn chưa nhận ra được." - ----------- ( *) Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh. Một câu thơ trích từ tập thơ của Mộng Tịch Dao. Ý của câu là phải kiên trì đợi đến ngày mây tan mới thấy trăng sáng, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng. - ----------- "Ngươi, làm sao biết ta thích nàng." Tư Đồ Ngu đỏ mặt nói. "Đứa ngốc mới không nhìn ra." "Vậy tỷ ngươi chính là đứa ngốc." "Ha ha, các ngươi nha, đều ngốc!" Mộ Dung Tương xinh đẹp ôm lấy bả vai Tư Đồ Ngu, "Được rồi, đi thôi, bổn tiểu thư mời ngươi ăn cơm, coi như cảm tạ Tiên Quân đã thu lưu, còn có sắp xếp cho ta một gian phòng xinh đẹp tinh xảo như vậy."
✂━━━━━━ Thất trọng Thiên giới, phủ Nguyệt Lão. Nguyệt Lão sờ sờ râu mép bạc trắng của mình, cười đến nịnh nọt, Hồng Nương bưng trà tiến vào không khỏi liếc mắt. Đại sảnh bàn bên cạnh, Công chúa đại nhân ngồi đoan trang, mỉm cười càng lễ độ khéo léo. Thị nữ Thanh Thủy đứng bên cạnh nàng, khuôn mặt không chút thay đổi. "Hắc hắc, Công chúa a mời uống trà." Nguyệt Lão tiếp nhận trà Hồng Nương bưng đến, một mực cung kính hai tay bưng đến trước mặt Thanh Trạc, "Công chúa đến tệ phủ thật là vinh hạnh a, cái kia, quý phủ đơn sơ, chiêu đãi nếu không chu toàn, xin hãy bỏ qua cho." "Thượng thần khách khí." Thanh Trạc bưng trà nhẹ uống một ngụm rồi buông, mỉm cười: "Thật ra lần này Thanh Trạc đến đây là có việc muốn nhờ Thượng thần." Thanh Trạc nói không nhanh không chậm, nhưng Nguyệt Lão nghe trong lòng lộp bộp. Ai nha, tiểu tổ tông này quả nhiên có ý đồ không tốt a! "Ah, Thượng thần không cần quá lo lắng." Thanh Trạc thấy sắc mặt hắn trắng bệch cảm thấy thú vị, mặt mày cong cong: "Nghe nói Thượng Thần quản nhân duyên của Tiên giới?" Đây không phải là nói nhảm sao! Trong lòng Nguyệt Lão vô cùng già mà không nên nết xem thường, nhưng nét mặt như trước vẫn cung kính đáp: "Là phải. Chỉ cần có tiên tịch, lão phu có thể kết duyên. Nhưng phần lớn người trên Tiên giới không cần lão phu tự mình kết tơ hồng, nếu đôi bên thích nhau, bọn họ sẽ đến đây lĩnh tơ hồng, sau đó thề ước, ghi lại trong sách, là có thể cử hành hôn lễ. Hôm thành hôn, lão phu còn có thể tự mang Dựng mẫu thạch đến làm tặng lễ, người cũng biết, trong Tiên giới bất kể là ai, cũng phải dựa vào Dựng mẫu thạch để sinh dục đời sau." Nói đến nghề nghiệp của bản thân, Nguyệt Lão không có mất tự nhiên, càng nói càng vui vẻ, đôi mắt cũng sáng lên. Thanh Trạc cũng không chê hắn ồn ào, mỉm cười im lặng lắng nghe. Chờ hắn nói kha khá rồi, cười híp mắt mở miệng: "Vậy làm phiền Thượng thần vì Thanh Trạc kết tơ hồng!" Nguyệt Lão bị một câu nói của Công chúa làm nghẹn muốn chổng ngược chòm râu, há hốc mồm nửa ngày không nói nên lời, sau đó đảo quanh tròng mắt, thần tình bỗng trở nên ám muội: "Công chúa muốn người... là Tư Đồ Ngu?" Ai nha, chẳng lẽ lời đồn là thật? Thật sự... quá kích động lòng người! "Thượng thần quả nhiên thần cơ diệu toán." Thanh Trạc thẳng thắn không kiêng dè, trong mắt lóe ra thần sắc ôn nhu. Không chỉ có ta biết, toàn bộ Tiên giới đều biết! Nguyệt Lão vuốt chòm râu, trầm tư một hồi, bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ do dự, đắn đo nói: "Tiên giới có quy định, tơ hồng không thể tùy tiện kết, trừ khi là người mệnh định, nếu không đôi bên hảo cảm với nhau, lão phu mới có thể động thủ!" "Nếu có hảo cảm còn cần ngươi phải giúp sao!" Thanh Trạc nghe hắn nói vậy, lập tức nhớ đến dáng vẻ tránh né của Tư Đồ Ngu đối với mình, trong bụng tức giận, phẫn nộ, sau đó cảm thấy mình có chút thất thố, điều chỉnh cảm xúc lại, mới nói với Nguyệt Lão đang lâm vào kinh sợ: "Tư Đồ Ngu có người mệnh định sao?" "Ách, hắc hắc cái kia là cơ mật, thứ cho lão phu không thể tiết lộ a." Mồ hôi lạnh của Nguyệt Lão chảy ròng ròng, ở trong lòng không ngừng kêu khổ. Thanh Trạc không có tức giận, vung ống tay áo đứng dậy, vỗ vỗ tay. Thanh Thủy đứng bên cạnh hiểu ý, không biết từ nơi nào lấy ra một hộp gỗ, mở ra. Nguyệt Lão chỉ cảm thấy hoa mắt, thình lình xuất hiện một hộp vàng nguyên bảo chói lọi. "Mệnh định hay không, bổn công chúa mặc kệ, chỉ cần Thượng thần cho ta một sợi tơ hồng là được." Công chúa đại nhân nhìn lão nhân trước mặt mắt bốc kim quang, mày liễu khẽ giương. "Cái này, không... không tốt lắm đâu..." Nguyệt Lão ánh mắt đăm đăm, đầu lưỡi thắt lại, vẫn cố gắng giữ vững khí tiết của thần nhân duyên. Hồng Nương ở bên cạnh cảm động không thôi, ừm, không hổ là sư phụ! "Ah? Là như thế sao, thật sự đáng tiếc a." Thanh Trạc cười khẽ một tiếng, thị nữ bên cạnh lập tức đóng nắp lại, kim quang trong nháy mắt biến mắt. Trong mắt Nguyệt Lão sinh ra sợ hãi, mà chủ tớ hai người đã dời bước về phía cửa. "Thành giao!" Nguyệt Lão lớn tiếng hô, thần tình bi phẫn. Hồng Nương lệ rơi đầy mặt: Sư phụ, ngươi quả nhiên thức thời! Vì vậy, lúc này ở phía xa nhân gian, Tiên Quân đại nhân cùng mỹ nhân xinh đẹp uống rượu cứ như vậy bị người bán đi, tuy nói, giá cả kia cũng không ít. ✂━━━━━━ Thanh Trạc: [ cầm dây tơ hồng ('・∀・') ] Thượng thần cái này bao nhiêu tiền? Nguyệt Lão: [ cười rạng rỡ (*≧∀≦*) ] Bản điếm mừng quốc khánh, giảm sáu mươi phần trăm, một trăm lượng. Thanh Trạc: (*'・Å・`) Mảnh như vậy, làm sao đủ bền chắc, có dày hơn một chút không? Nguyệt Lão:ヽ(*≧ω≦)ノ Ai nha, ánh mắt Công chúa thật tốt, cái này được làm từ chất liệu thượng thừa, xúc cảm mịn màng, hơn nữa co dãn, hôm nay chỉ cần hai trăm chín mươi chín lượng. Thanh Trạc: [ lắc đầu ( ≖͞ _ ≖̥) ] Không có phiên bản cao cấp hơn sao? Nguyệt Lão trầm ngâm nửa ngày, biểu tình bi thống: (ᗒᗣᗕ)՞ Đã như vậy, chỉ có thể nhịn đau xuất ta trấn điếm chi bảo rồi! Vì vậy Nguyệt Lão vỗ tay một cái, Hồng Nương lôi ra một vật thô to như dây thừng. ( Tư Đồ Ngu: (⊙o⊙) Đây là bản biến thái sao? Nói ta có chỗ nào khiến người khác không yên tâm chứ?) Thanh Trạc: ('• ω •̥') Cái này... trói lên mắt cá chân sao? Nguyệt Lão: ٩( ๑^ ꇴ^)۶ No, no! Tròng lên cổ nàng rồi ngươi dắt đi là được. Thanh Trạc hai mắt tỏa sáng: (⊙ꇴ⊙) Thanh Thủy! Cuối cùng, Nguyệt Lão ôm nguyên bảo cười điên cuồng, Thanh Trạc ôm sợi dây cười hung ác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]