Triệu Thừa Dư mở mắt ra có chút mơ hồ,nhìn thấy khuôn mặt ngủ say trong gang tấc, không khỏi cúi đầu hôn cô,mắt khép hờ, ôm eo nhỏ nhắn, xúc cảm mềm mại dưới tay như một dòng nướcxiết chảy qua lòng anh, tìm tòi càng sâu hơn, cho đến khi nghe đượctiếng ngâm khẽ mơ hồ, thân thể mềm mại dưới bàn tay cứng đờ, rồi lại dần dẩn mềm đi, thân người kề sát lại càng bị anh dùng sức ôm vào lòng,cách lớp quần áo dính chặt vào nhau. Một hồi lâu, anh thở dốc thật mạnh, lưu luyến dứt ra, nhìn đôi môi đỏ au, đôi mắt khép hờ ướt át trước mắt, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói trầm thấp ám ách: “Hàm Ninh.”
Ráng chiều ngoài cửa sổ bị lớp rèm cửasổ dày ngăn cách, chỉ có vài tia nắng đỏ nhạt lọt qua khe hở, làm cănphòng trở nên u ám, nhưng lại không cản được ánh mắt đưa tình của đôitình nhân. Cố Hàm Ninh mở mắt ra, nhìn thấy Triều Thừa Dư đang ở trênngười mình, khóe môi vểnh nhẹ, lộ ra nụ cười yếu ớt nhưng đầy ngọt ngào.
Đáy lòng Triệu Thừa Dư nóng lên, nhịnkhông được lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô, trằn trọc liếm mút sựngọt ngào khiến anh lưu luyến không thôi.
Khi đầu giường vang lên tiếng chuông,Triệu Thừa Dư nhíu mày, môi lưỡi vẫn quấn quýt, không chịu buông ra. CốHàm Ninh thở gấp, đưa tay đẩy anh, lúc này này anh mới không tình nguyện mà ngẩng đầu, dịch sang bên cạnh.
Cố Hàm Ninh liếc xéo Triệu Thừa Dư rồi mới đưa tay cầm điện thoại.
“Xuống ăn cơm.” Điện thoại vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-toi-la-anh/3162068/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.