Edit: Herm MoonBeta: Vi ViCố Hàm Ninh nhìn Tưởng Cẩn Du cứ lắc đầu nguây nguẩy, đáy lòng hơi có chút khó hiểu, nhưng ít nhiều cũng có chút phiền chán.
Đã muộn thế này, còn tới gõ cửa phòngbọn họ, chỉ là vì lắc đầu cho bọn họ xem? Cậu đàn em Tưởng này mặt màysáng sủa, coi như có tướng thông minh, chắc là tối nay ăn quá nhiều, đầu có vấn đề rồi. . .
“Chị Cố, em tới tìm chị ăn khuya. . . Chị, chị đang trò chuyện với anh Triệu đúng không?”
Triệu Thừa Dư vui vẻ nở nụ cười, không nhịn được cười to, không chút che giấu nhìn Tưởng Cẩn Du đang vùng vẫy giãy chết.
Cố Hàm Ninh thì mất tự nhiên hơn, chỉmím môi cười nhẹ để lộ một nụ cười dịu dàng, thái độ ôn hòa nhìn anhchàng ngây ngô đối diện nói: “Cậu cảm thấy, chị và anh ấy giống ngườiđắp chăn bông thuần túy nói chuyện tào lao sao?”
Cố Hàm Ninh nhếch môi mỉm cười, cảm giác mình thật là một bà cô tốt bụng ôn nhu, giúp đỡ cho chú cừu u mê lạcđường biết quay đầu lại: “Được rồi, chuyện của người lớn, cậu cũng đừngquan tâm. Đừng ăn khuya nữa, cậu nên ngoan ngoãn trở về ngủ đi. Chúc ngủ ngon.”
Cố Hàm Ninh cười, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, đưa tay che miệng ngáp một cái thật to.
“Buồn ngủ chết đi được! Mẹ ơi, ngày maicòn phải dậy sớm! Em không chịu được! Em muốn đi ngủ!” Cố Hàm Ninh nóixong liền ngã xuống giường, toàn thân mỏi nhừ dường như không muốn nhúcnhích.
Triệu Thừa Dư khóe môi nhếch nhẹ, cólòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-toi-la-anh/3162037/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.