Edit: Herm moonBeta: Vi ViCố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn tầng trêncùng của giá sách, cuốn ‘thế giới thần thoại Trung Quốc” cô muốn tìm rõràng là ở chỗ đó, cô hơi kiễng chân, giơ tay muốn lấy quyển sách, cốgắng lắm ngón tay mới chạm được vào bìa sách, không ngờ một bàn tay mạnh mẽ của nam giới nhẹ tay nhấc một cái, quyển sách kia liền vòng qua đầucô.
Cố Hàm Ninh vội vàng xoay người thì thấy một anh chàng đang mỉm cười nhìn cô, ánh mắt có phần vui sướng.
“Chị Cố, sách của chị.”
Nam sinh đưa sách cho cô, hơn nữa hình như là có biết mình, Cố Hàm Ninh hơi nghi hoặc nhưng vẫn cười nhận lấy.
“Cảm ơn cậu.”
Nói xong, Cố Hàm Ninh xoay người bước đi.
“Chị chờ một chút!”
Giọng nói sốt ruột của người kia từ phía sau truyền tới, Cố Hàm Ninh dừng bước, hơi nhíu mày, nghi hoặc quaylại: “Hả? Có chuyện gì không?” Mặc dù đối phương biết mình nhưng Cố HàmNinh thật sự không thích nói chuyện linh tinh với một đàn em khóa dướimà cô không hề quen.
Tưởng Cẩn Du nhìn nhìn nụ cười vừa lễphép pha lẫn xa cách của Cố Hàm Ninh, tim đập thình thịch, trong lúcngạc nhiên mà xúc động gọi lại người, nhưng trong phút chốc lại khôngbiết nên nói gì. Tuy thật ra cậu rất muốn nói chuyện với cô. . .
“Chị Cố, chị còn nhớ em không? Ngày tânsinh viên nhập trường, em không tìm thấy nơi đăng ký của khoa kiến trúc, chị đã đưa em tới đó.” Tưởng Cẩn Du kiềm cảm giác xúc động lại, cố gắng giúp đối phương nhớ ra.
Cố Hàm Ninh nhíu mày, mắt lướt qua thânhình cao lớn ít ra cũng phải hơn một mét tám, cao hơn cả giá sách, dầndần nhớ lại kí ức một tháng trước.
“À. Tôi nhớ ra rồi, thì ra là cậu.” Cố Hàm Ninh cười, nụ cười chân thành hơn một chút.
Sau đợt huấn luyện quân sự có năm ngàyđể nghỉ ngơi, vì Triệu Thừa Dư bận rộn nên cô và Thôi Hà Miêu, Thịnh Mạn Mạn đến thành phố N chơi mấy ngày, sau khi trở về thì đi học luôn. Ngày tân sinh viên nhập trường, vừa đúng lúc các cô được nghỉ, khi ấy côđang định đến nhà Triệu Thừa Dư nấu cơm cho anh, trên đường đi vô tìnhnghe thấy tiếng địa phương vô cùng quen thuộc đang nói chuyện điệnthoại.
“Mẹ yên tâm, con đang ở gần đại học Z rồi, cũng chưa biết đi đăng ký ở đâu, để con đi tìm người hỏi một chút. . .”
Nghe giọng hình như là đàn em đồng hương của mình, Cố Hàm Ninh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, thôi thì mỗi ngày làmmột việc tốt đi, thế là cô đi qua, chào hỏi bằng tiếng địa phương củathành phố N, đưa người kia đến nơi đăng ký rồi mới rời đi.
Đây chẳng qua là chuyện nhỏ, cô không hề để tâm, chỉ nhớ đàn em cùng quê kia rất cao, còn cụ thể thế nào cũng không còn nhớ.
“Em không nghĩ hôm nay có thể gặp lạichị. Em vẫn muốn mời chị ăn một bữa cơm cám ơn ngày hôm đó.” Tưởng CẩnDu rạng rỡ, có phần mong chờ xem lẫn chút thấp thỏm nhìn Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh chỉ cười, lắc đầu: “Không cần, cũng không phải chuyện lớn, tiện thì giúp thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
“Không phải vậy! Đối với chị mà nói chỉlà chuyện nhỏ, nhưng đối với em giống như đưa than trong ngày tuyết rơivậy. Cứ coi như không cần cám ơn thì dù sao cũng là đồng hương, lại gặpnhau ở đại học Z, em muốn mời chị ăn một bữa cơm, sau này có việc gìmong chị giúp đỡ.” Tưởng Cẩn Du hơi nôn nóng nói, sợ Cố Hàm Ninh từchối.
Cố Hàm Ninh cười nhẹ, trong lòng thấy hơi khó xử.
Sau khai giảng, ngoại trừ thời lúc học,thời gian còn lại của Triệu Thừa Dư hầu như đều bị ba nam sinh và đốngmáy móc trong phòng kia chiếm dụng, cô muốn gặp anh toàn phải lấy lí donấu cơm như trước, cũng như chị Tống trong quá khứ lấy lí do là dọn dẹpnhà cửa vậy. Hai người, một là đầu bếp, một là người dọn vệ sinh…
Quỹ thời gian ngoài giờ học của MiêuMiêu đã dành hết cho bạn học Mạnh, Bạch Vũ Hân thì ra vào phòng ngủ thần không biết quỷ không hay, ngoài lúc ngủ thì rất hiếm có dịp thấy mặt cô nàng. Chỉ có Thịnh Mạn Mạn rảnh rỗi thường bị cô kéo đến thư viện bầubạn, nhưng nghe nói từ đầu mùa hè bắt đầu mê mẩn game online, quyết tâmlàm trạch game (*),đương nhiên lúc đó cô nàng vẫn chưa biết thế nào làtrạch. Nên gần đây, Cố Hàm Ninh hầu như toàn đến thư viện một mình.
[(*) trạch game: chỉ ở nhà chơi game]
Cố Hàm Ninh khó xử nhìn ánh mắt mong chờ của người đối diện. Cô thật sự không muốn dùng bữa riêng với một namsinh không quen biết. Huống hồ, ánh mắt của đối phương quá nóng rực, chỉ đoán thôi cũng có thể đoán được mười phần ý nghĩ của cậu ta rồi. Ngườilên đại học, quả nhiên sẽ trở nên lãng mạn rồi sao? Chỉ dẫn đường mộtlát vào hôm nhập học, cũng sẽ được một chàng trai trẻ tuổi nhung nhớ.
Rốt cuộc cô có nên hư vinh mà vô tìnhhay cố ý khoe khoang với bạn học Triệu, hay là giấu đi coi như không cóchuyện này, về sau nếu thấy đối phương cũng phải đi vòng đường khác,tránh dính dáng tới cái gì mà tình chị em?
Cố Hàm Ninh nghĩ bụng, thật ra cô cũngkhông cần thiết phải thử suy nghĩ, ai bảo cô là một người rất sợ phiềnphức, nhất là món nợ tình cảm phỏng tay, chắc chắn không thể đụng phải.Nếu không, hậu quả hẳn sẽ làm người ta nhức đầu.
“Cảm ơn cậu, tuy nhiên cậu cũng khôngcần để bụng, tôi cũng không nhớ rõ. Bây giờ tôi còn có việc bận, lát sẽđi ăn cơm với bạn trai, tôi đi trước, tạm biệt”. Trên mặt Cố Hàm Ninhvẫn giữ nụ cười lịch sự, nhìn đối phương đang kinh ngạc gật nhẹ đầu,không ngoảnh lại, bước nhanh rời đi!
Đây cũng không thể coi là nói dối, đúnglà buổi tối cô muốn ăn cơm với Triệu Thừa Dư, tuy địa điểm vẫn là trongphòng mà anh đang trọ, ngoài ra có có thêm ba bốn người cùng ăn rất biết phá hoại bầu không khí. Thực ra cô định đọc sách một chút rồi mới đi,bây giờ đi luôn thì hơi sớm, nhưng cũng không sao. Món sườn lợn om côđịnh làm, vì có thêm thời gian chuẩn bị, có lẽ có thể chuyển sang sườnlợn sốt rượu vang đỏ rồi, ướp trong một tiếng rồi mới dùng.
Cố Hàm Ninh bỏ chạy thật nhanh, tronglòng đang nghĩ buổi tối nên nấu món gì, không mảy may chú ý ánh mắt ngạc nhiên hơi đau buồn nuối tiếc ở phía sau, nhanh chóng mất hút sau mấygiá sách.
Đối với Cố Hàm Ninh mà nói, đây cũngkhông phải chuyện gì lớn, dù sao cô cũng đã quen được người ta theođuổi, ngoài Triệu Thừa Dư cũng không phải không ai tỏ ý với cô, nhưng mà vượt mặt bạn học Triệu này như là vượt qua Hoàng Hà vậy, lực bất tòngtâm. Thực sự mặc kệ không quan tâm, cố chấp mà nhiệt tình, đúng là không có ai.
Ôi, không biết nên vui hay buồn đây. CốHàm Ninh nghĩ thầm trong lòng, thấy bạn học Triệu bây giờ đang rất bậnrộn, thời điểm quan trọng thế này tốt nhất không nên nói khiến cậu phântâm. Được rồi, tối nay lại hấp cá đi, ăn cho bổ não.
Cho đến khi Cố Hàm Ninh từ trong siêu thị ra ngoài cũng đã ném chuyện về người đàn em không biết là ai kia.
Vì thế, mấy tuần sau khi tham gia vàohoạt động của câu lạc bộ leo núi rồi chạm mặt vị đàn em kia, cô híp mắt, mất mấy giây tự hỏi mới nhớ lại được rốt cuộc người đàn em đang cườichào hỏi mình trước mắt là ai, mặc dù, cô vẫn chưa biết tên cậu ta…
“Ha ha, xin chào.” Đối phương trước sauđều gọi “chị Cố”, nhưng Cố Hàm Ninh thực sự không biết tên đối phương,chỉ có thể cười nhẹ qua loa đáp lại.
“Chị Cố, có lẽ chị vẫn chưa biết tên em đi? Em là Tưởng Cẩn Du, tân sinh viên ngành kiến trúc khóa 200X.”
Trong lòng Cố Hàm Ninh hơi khó chịu. Lần trước mình đã nói rất rõ ràng rồi, hiện tại cái cậu Tưởng này là muốn thế nào?
Cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ thầm đây chỉ là xã giao giữa khóa trên khóa dưới mà thôi, gặp mặt thì chào hỏi, chonên, việc hôm nay chạm mặt nhau là vô tình, chẳng qua là mọi người đềuđăng ký vào câu lạc bộ leo núi, trùng hợp đều rảnh rỗi, hôm nay cùngnhau tham gia hoạt đột mà thôi.
Ừ, chắc không phải là không cam lòng nên đặc biệt chú ý nghe ngóng câu lạc bộ mà cô tham gia, rồi hôm nay mới cố tình muốn gặp mặt?
Cố Hàm Ninh cũng không phải kiểu ngườitự luyến, vì thế cô nghĩ mình không nên để ý quá nhiều làm gì, mặc kệthế nào, cứ xem như cậu ta là người đằng trước đi.
Vì thế, Cố Hàm Ninh suy nghĩ một lát,quyết định giới thiệu với Triệu Thừa Dư đang nhíu mày nhìn mình: “ThừaDư, đây là đàn em cùng quê chúng ta, lúc đến nhập trường, em giúp đỡ chỉ đường.”
Triệu Thừa Dư nhìn cậu đàn em họ Tưởng ở đối diện chuyển ánh mắt từ Cố Hàm Ninh về phía mình, khóe môi cong nhẹ, khẽ gật đầu: “Xin chào.”
“Anh Triệu, xin chào. Danh tiếng anh như sấm bên tai, lần đầu tiên mới nhìn thấy người thật.” Tưởng Cẩn Du cườikhẽ gật đầu chào Triệu Thừa Dư, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm TriệuThừa Dư.
Lần này đến lượt Cố Hàm Ninh nhíu mày nhìn về phía Triệu Thừa Dư. Như sấm bên tai? Bạn học Triệu nổi tiếng như vậy từ khi nào?
“Có phải em chuẩn bị thức ăn cho cả tuần không? Sắp đè gẫy vai anh rồi.” Ánh mắt Triệu Thừa Dư lơ đãng lướt quangười Tưởng Cẩn Du, nắm tay Cố Hàm Ninh, cúi đầu khẽ cười bên tai cô,hơi thở nóng rực thân mật phả vào tai cô.
Nụ cười Triệu Thừa Dư chững lại, mở to mắt im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Em là đi leo núi, hay là đi nướng ăn?”
“Đầu tiên là leo núi, sau đó là tiệcnướng còn gì. Lần trước chuẩn bị không đủ đồ, đồ mua ở địa điểm nướngcũng không sạch sẽ, lần này em đã hỏi Mao Kiệt trước rồi, lát nữa vẫnnướng đồ ăn tối ở trên núi, em đã mang đủ đồ ăn cho hai người, anh sẽkhông đói bụng.” Cố Hàm Ninh cười ngọt ngào, vỗ vỗ lên lồng ngực rắnchắc của Triệu Thừa Dư vẻ lấy lòng: “Bữa cơm của hai chúng ta hôm nayhoàn toàn dựa vào anh cả đấy!”.
Triệu Thừa Dư bất đắc dĩ lắc lắc đầu,cảm thấy hơi mơ hồ, không rõ Cố Hàm Ninh rốt cuộc muốn đổi mới bữa tối,hay là giận cậu gần đây không có thời gian quan tâm chăm sóc cô nên mớilàm như thế.
“Lại đây, mọi người tới đây điểm danh nào.”
Cố Hàm Ninh quay đầu, thấy Mao Kiệt cầm tờ giấy, đứng trước cửa xe buýt vẫy tay.
Mao Kiệt mới nhận chức đội trưởng câulạc bộ leo núi hồi đầu học kỳ, sinh viên năm hai khoa luật, cùng lớp‘Mao Khái’ (chương 55) với Cố Hàm Ninh, cũng coi như có quen biết, saukhi nhận chức vụ thường gọi điện cho Cố Hàm Ninh, chân thành mời cô làmphó đội trưởng, sau đó bị Cố Hàm Ninh khéo léo từ chối.
Học pháp luật tài ăn nói đúng là rất cừ, nói đến mức Cố Hàm Ninh quả thực muốn vứt vũ khí đầu hàng, may là côvẫn giữ vững chút lí trí còn sót lại, quyết tâm không đồng ý. Bây giờ cô đúng là không có tâm trí đâu mà làm mấy cái hoạt động đoàn thể, hoạtđộng sinh viên gì đó rất tốn thời gian, những thứ cô muốn học còn nhiều, cơ hội vinh quang cho thành viên cúc cung tận tụy, làm rạng danh đoànthể xã hội, tốt nhất nên để cho người có lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]