Cố Hàm Ninh lại sửng sốt, lậptức nở nụ cười.
"Chẳng lẽ mỗi ngày cậu có đềucó thể giúp mình mang lên? Dì ở dưới lầu cũng sẽkhông để cho cậu đilên."
Mặt Triệu Thừa Dư đỏ lên, đáylòng âm thầm mắng mình lỗ mãng.
Nghĩ đến là muốnlàm!
"Nhưng mà, rèn luyện thân thểvẫn là cấp bách."
Cố Hàm Ninh đối với việc nàythấu hiểu rất rõ.
Bốn năm đại học, thời gian CốHàm Ninh vận động ít đến đáng thương, thường xuyên bị cảm cúm đau cổ họng, đếusau khi tốt nghiệp, vội vàng gây dựng sự nghiệp, càng không có thời gian vậnđộng.
Sức khỏe kém, tuổi càng lớn,cảm nhận càng rõ.
Đến vài năm cuối đời kiếmtrước, Cố Hàm Ninh thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, giấc ngủ chất lượng kém đi, dạdày khó chịu, rõ ràng giống như không có bệnh tật gì cụ thể, nhưng thân thể luônkhông thoải mái như thế.
Sống lại một kiếp, Cố Hàm Ninhvốn là quyết định là cần rèn luyện tốt.
Sức khỏe là quan trọng nhất,điểm này, lúc tuổi còn trẻ thường xuyên bị bỏ qua, bị phungphí.
Kiếp này, trước giờ Cố Hàm Ninhkhông có ý định, lần nữa vì tiền tài, sự nghiệp, mà hy sinh những điều quantrọng nhất.
Ví như cha mẹ, ví như sứckhỏe.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninhnhư có điều suy nghĩ, nhếch miệng, nỗ lực lấy dũng khí từ đáylòng.
"Mình nghe nói, sau khi chínhthức khai giảng, sinh viên đại học năm nhất, năm hai có đánh kẻng nhất định phảidậy sớm, đến lúc đó, mình tới gọi cậu, cùng nhau chạy bộ chứ!"
Cố Hàm Ninh có chút kinh ngạcnhìn Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-toi-la-anh/3161928/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.