Cố Hàm Ninh đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô vội vàng đưa tay vỗ nhẹ lồng ngực, xoay người bật đèn đầu giường lên, rồi lập tức ngồi dậy tựa vào đầu giường, ngây ngốc nhìn vách tường phía trước.
Mình đang ở đâu? Là ở trong nhà mình sao?
Đúng! Ở trong nhà!
Cố Hàm Ninh từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn cách bày biện phòng ở vừa quen thuộc vừa xa lạ bốn phía, tim đập dần dần ổn định lại.
Một tháng, đã qua một tháng, cô vẫn còn chút không thể tin được, mình vẫn còn sống?
Không chỉ còn sống, mà còn trở về hè năm mình tốt nghiệp cấp ba ấy?
Cố Hàm Ninh giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, hô hấp chậm lại, sợ chỉ hít thở mạnh một cái sẽ xé nát ảo tưởng hư cấu này rồi đẩy mình ra ngoài với hiện thực.
Hiện thực, rốt cuộc cái nào mới là hiện thực?
Một tháng trước, Cố Hàm Ninh tỉnh lại từ trong hôn mê, thấy ba mẹ ở bên quá vui mừng mà khóc, tóc đen nhánh, chưa nhiễm sợi bạc, khóe mắt không có nếp nhăn, không già nua giống như trong trí nhớ của cô.
Đó là, cha mẹ mười mấy năm trước?
Nhìn chằm chằm vách tường trắng như tuyết trong bệnh viện, khăn trải giường trắng toát, Cố Hàm Ninh ngây ngốc vài phút, cho đến khi mẹ lo lắng vỗ mặt cô, la hét bảo ba đi gọi bác sĩ, cô mới ngỡ ngàng tỉnh lại, vừa chần chờ lại kích động gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-toi-la-anh/3161907/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.