Tác giả: Mục Nguyệt
"Có những lúc chúng ta tha thứ cho một người không phải vì ta thật lòng muốn tha thứ mà chỉ đơn giản vì chúng ta không muốn mất đi họ. Không muốn mất đi thì chỉ còn cách giả vờ tha thứ mà thôi!"
***
Thứ ba là khi duyên ta bắt đầu...có oán hận...có đau thương...nhưng cũng có yêu thương tới tận cùng...
Đúng vậy, tôi sẽ không phủ nhận tình yêu của mình với anh. Tôi cũng luôn tự hỏi sao tôi lại phải phủ nhận? Là vì tôi không thể nói được? Hay vì quá khứ của tôi có quá nhiều thương đau?
Nhưng có lẽ không phải như vậy, mà bởi vì quá để ý, cho nên mới lo sợ khi mất đi, sợ khi giao phó chân tình sẽ phải nhận lấy sự phản bội và chia ly! Nên đành dằn lòng xuống chứ cũng quyết không để bản thân phải hối hận! Hối hận vì sai lầm nhất thời mà khiến đôi bên sống trong đau khổ tuyệt vọng!
---
"Chị! Chị có dự định gì chưa?". Mục Huyên nhìn chị gái gương mặt vẫn ngập tràn đau đớn sau cái chết của bà ngoại Mạc Khiêm Vũ, trông chị lúc này hoàn toàn không còn nét vui tươi như mấy tháng trước.
Cô không biết chị đã nói gì với Mạc Khiêm Vũ, nhưng cô biết giữa hai người bọn họ có tình cảm với nhau nhiều hơn mối quan hệ thông thường.
Mục Huyên đã từng nói, "khi yêu ai đó, cô sẽ không màng tới tình thân, cô sẵn sàng yêu thật nhiều chỉ để bản thân không phải hối hận vì yêu không sâu mà tình đi mất"
Ngày trước Mục Huyên chấp nhận tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-tinh-thu-3/139736/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.