"Chẳng lẽ là định mệnh sao? " Đồng Đồng xem tấm thiệp mời mà bà Trịnh đưa cho cô thì thở dài.
"Có chuyện gì?" Tuấn Khải nằm bên cạnh Đồng Đồng nhướn mắt hỏi nhưng không nghe cô trả lời.
"Nè, giận thật hả? Tôi chỉ đùa thôi mà." Tuấn Khải lướt đến trước mặt Đồng Đồng ngồi xổm xuống đối diện với cô.
"Sao phải giận? Tôi đâu có quen biết anh." Đồng Đồng bĩu môi nói, cái người này lợi dụng vì cô bị chứng sợ máu nên dọa cô suýt ngất đúng là già mà không đứng đắn.
"Được rồi, đừng giận nữa. Tôi hứa sau này không doạ cô nữa được không?" Tuấn Khải xuống nước năn nỉ Đồng Đồng, hiện tại chỉ có mình Đồng Đồng nói chuyện được với anh nếu lỡ làm cô giận rồi bỏ đi thật thì cuộc sống sau này của anh sẽ rất bế tắc.
"Thật không? Nếu anh lại doạ tôi thì sao?" Đồng Đồng thấy Tuấn Khải xuống nước rồi nên cũng không làm khó.
"Ừm, vậy nếu sau này tôi doạ cô, cô cứ việc cắt tóc tôi đi." Tuấn Khải cắn răng nói.
Nghe được lời đảm bảo của Tuấn Khải nên Đồng Đồng bật cười, hôm qua anh sống chết không cho cô động vào tóc mình sợ ảnh hưởng nhan sắc, hôm nay lại phải đem nhan sắc ra để đảm bảo thì cô đương nhiên ok rồi.
"Thiệp mời này là đám cưới của Lâm Gia Dương với Huỳnh Mỹ Lệ." Lúc này Đồng Đồng mới chịu trả lời câu hỏi của Tuấn Khải.
"Cô đi dự không? Nếu không muốn đến đó thì gửi quà là được rồi." Tuấn Khải lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-tien-dinh/2251298/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.