Sáng sớm, tiếng chim hót ríu rít báo hiệu ngày mới. Đoàn người vội vàng choàng dậy đi bắt nó. Kêu hót có ích lợi gì, lại đây khiến mọi người no bụng có phải tốt hơn không?
Những đống lửa vẫn còn cháy âm ỉ. Đào Diễn nhặt nhánh cây cho vào. Chẳng mấy chốc lửa lại bùng lên. Trên giá, từng hàng thịt mỏng được treo ở đấy. Hong cả đêm nên chúng đều khô cứng lại. Tô Tịnh Y thuần thục gom chúng bỏ vào túi. Những người khác cũng đang làm như vậy. Khác với vẻ trầm lặng thường ngày, lúc này trên mặt mỗi người đều xuất hiện nụ cười.
Cuộc sống này bắt đầu có hy vọng rồi, ai mà không vui vẻ cho được.
Nhưng sự may mắn vẫn chưa dừng lại ở đây. Cậu nhóc Hoằng Hiên đi ra ngoài cùng Đào Toàn lại trở về một mình. Cậu không về nhà mà đi thẳng qua chỗ của gia đình họ Đinh.
- Bác ơi, anh cháu tìm đường chỗ có nước. Anh ấy bảo bác thông báo cho mọi người đi lấy nước ạ.
Ông bác Đinh Hoành giật mình.
- Cháu nói thật chứ?
Hoằng Hiên gật đầu một cái thật mạnh.
- Dạ thật, nhưng anh cháu nói nơi đó còn rất ít nước nên mỗi nhà chỉ đi hai người là được rồi ạ.
Đinh Hoàng nghe vậy liền lật đật ngồi dậy, dắt theo con trai cả Đinh Hãn rồi đi thông báo từng nhà. Khi tập hợp đủ thì tám người mới bước vội theo bước chân Hoằng Hiên.
Đến nơi, Đào Toàn đã đợi sẵn. Thì ra nơi này là một con suối đã cạn khô. Không ai biết Đào Toàn phát hiện mạch nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-tai-sinh/533328/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.