Thời gian lặng lẽ trôi nhanh. Cái đêm mà nhà họ Đào bị tập kích đã đi qua một tháng rồi.
Có lẽ bọn họ đã đi ra khỏi trung tâm của nạn hạn hán nên càng đi cây cối càng tươi tốt. Thức ăn cũng nhiều lên.
Đoàn người vô cùng kích động. Bọn họ như thấy được ánh sáng cả rạng đông sau một đêm dài. Tất cả quyết định tăng tốc.
Không phụ sự mong đợi của mọi người. Đông Châu tươi đẹp đã hiện ra ở cuối con đường.
Đoàn người lại tăng tốc lần thứ hai. Biên giới đã gần ngay trước mắt.
Nhưng mà...
Tô Tịnh Y ngước nhìn đám binh sĩ có biểu tình hung ác phía trước. Bọn họ tuốt kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt vô cảm.
Cạnh đó có cái giá đặt một tờ giấy trắng. Chữ viết bên trên to và rõ ràng.
"Nghiêm cấm dân chạy nạn vào địa phận Đông Châu!"
Nạn dân ở nơi này có hơn nghìn người nhưng không có mấy ai biết chữ. Họ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Từ xưa dân thường vốn đã sợ quan binh, hơn nữa đám binh lính nhìn không quá thân thiện khiến đoàn dân chạy nạn chần chừ mãi không dám tiến.
Gia đình họ Đào cũng thấy được chữ trên tờ giấy. Tất cả đều mím môi.
Nếu quay lại chính là chui đầu vào lưới, còn nếu đi tiếp...
Nếu đi tiếp cũng chỉ có cách chuyển qua Châu khác. Phải biết thái độ của quan viên đương trị ảnh hưởng rất lớn đến người dân. Nếu kẻ cầm quyền không chào đón thì cho dù bọn họ có vào được bên trong cũng khó mà sinh tồn.
Trời nắng chang chang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-tai-sinh/533319/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.