Thấy Đào Toàn bước về phía mình, đoàn dân chạy nạn co rúm lại. Mặc dù hắn không mang theo vũ khí nhưng bọn họ vẫn chẳng thể thả lỏng cảnh giác.
Đào Toàn cũng biết nên chỉ đi đến nửa đường rồi dừng. Hắn giơ hai tay ra phía trước, đan xen các ngón tay lại với nhau, hơi cúi đầu xuống xong ngẩn lên.
- Có thể cho tôi mượn hai cây cuốc không?
Đám nạn dân im thin thít. Họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, không một ai dám lên tiếng cả. Đào Toàn lẳng lặng chờ.
Qua một hồi, đoàn người có động tĩnh. Từ đằng sau, bọn họ dần tách ra hai bên tạo thành một con đường. Có một ông bác cầm hai cây cuốc bước nhanh.
Ông xách chúng đến trước mặt Đào Toàn, đưa cho hắn.
- Tôi cảm ơn! Dùng xong tôi sẽ trả lại.
Ông bác xua xua tay rồi quay đi.
Đào Toàn mang hai cây cuốc về, quăng cho em trai một cây. Hai anh em tìm bãi đất trống phía sau căn miếu mà đào một cái hố to trước sự tò mò của đám dân chạy nạn. Sau khi đào đã đủ sâu, họ lập tức mang thi thể của bọn cướp chôn ở đấy, tính luôn phần nội tạng bị vương vãi khắp nơi. Cuối cùng, họ mang đất vào miếu lấp kín những chỗ có máu.
Lượng công việc khá lớn nên khi làm xong thì Đào Diễn đã thấm mệt. Anh nhờ anh trai mang trả cuốc còn bản thân thì chạy đi tìm vợ.
Lúc này, Tô Tịnh Y đã đẩy xe ra chỗ khác. Vì dân chạy nạn sợ hãi bọn họ nên khoảng trống xung quanh rất to.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-tai-sinh/533317/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.