Hôm nay, Long đến bệnh viện thăm mẹ của Thu vì bận đi công tác nên kể từ khi mẹ Thu nhập viện Long vẫn chưa đến thăm hỏi. Long đặt bó hoa cúc họa mi trên bàn - loài hoa mà bà Hà yêu thích tuy nhiên hơi khó kiếm vì chỉ có vào đầu mùa đông, bên cạnh là một hộp yến sào cao cấp và một ít hoa quả tươi để ăn cho đỡ buồn.
Thu mỉm cười nắm lấy khuỷu tay cậu rất nhiều điều muốn nói nhưng không tiện nên đành giấu trong lòng nhưng ánh mắt của kẻ si tình khó lòng qua mắt một người phụ nữ từng trải như mẹ cô. Long đến bên giường bệnh ân cần hỏi han:
“Bác thấy đỡ hơn chưa ạ? Lẽ ra cháu đến sớm hơn nhưng vì công việc nên hôm nay mới đến thăm bác được ạ. Cháu mong bác thông cảm.”
Bà Hà nhìn Long với đôi mắt hiền từ và thiện cảm, một đôi mắt trong veo không gợn chút toan tính của hồng trần.
“Không sao cả cháu. Người trẻ các cháu ai cũng bận rộn, bác đã có bác trai chăm sóc, tan làm Thu lại đến, chuyện trò hàn huyên nên cũng chẳng thấy buồn chỉ là không đi lại tự do như trước nên hơi cuồng tay, cuồng chân. Vài hôm nữa bớt bệnh bác sẽ về quê chứ ở thành phố ồn ào nhiều thứ bác không quen.”
Long nghe thế liền nhìn sang phía Thu, ánh mắt hai người như đang thảo luận điều gì rồi quay sang khuyên nhủ bà Hà.
“Bác cứ ở đây tĩnh dưỡng, bệnh viện này cái gì cũng tốt khi nào khỏi hẳn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3477161/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.