Trở về thành phố bà Tuyết Lan không thôi suy nghĩ về đứa trẻ năm xưa, cuộc nói chuyện với ông Thiên không khiến bà quên đi quá khứ, linh cảm của một người mẹ mách bảo rằng con bà vẫn ở đâu đây có thể ngay bên cạnh bà.
“Thưa Chủ tịch thông tin bà cần đây ạ.”
Thư ký riêng đặt chiếc phong bì lên bàn làm việc của bà rồi đi ra. Tâm tư như một mớ hỗn độn nhìn chiếc phong bì mà lòng hoang mang. Nếu những suy nghĩ của bà trở thành sự thật thì sao mà nếu không là sự thật thì vết thương một lần nữa lại bị xát muối. Đắn đo, lo lắng và sợ hãi, đôi tay người phụ nữ đã trải nhiều sương gió run lên khi chiếc phong bì dần mở ra và những thông tin đầu tiên được nhìn thấy.
Bà như muốn khụy xuống khi sự thật đã được phơi bày, người cha mà bà luôn yêu thương đã lừa dối bao năm. Bà vẫn còn một cậu con trai khác, nước mắt đã rơi trên gương mặt của người mẹ - nước mắt hạnh phúc xen lẫn trong sự đau xót.
Bà không biết vì sao cha mình lại nhẫn tâm đối xử với mình như thế nhưng bà không thể trách bởi ông ấy là người đã sinh ra, nuôi dưỡng và yêu thương bà. Ông ấy dù có sai cũng là cha của bà. Càng nghĩ bà càng nén nỗi đau dày vò tâm can một mình chịu đựng.
…
Hôm nay, trời mưa rất to những cơn mưa chiều bất chợt của Sài Gòn khiến người ta buồn bã và suy tư. Bà Lan dự định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3477158/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.