Trời mỗi lúc mỗi khuya, sân trường chẳng còn ai. Thu đi lấy xe, Long vẫn đợi cô. Thu vừa dắt xe ra, Long đã tiến lại gần, gương mặt đôi chút ngại ngùng.
“Để mình đưa cậu về. Bây giờ đã khuya lắm rồi, con gái không nên đi một mình.”
Thu do dự vì không muốn làm phiền Long thêm nữa. Thu nhìn xung quanh quang cảnh yên ắng đến đáng sợ. Trước đây dù có đi làm thêm về muộn tối đa cũng chỉ chín giờ. Bây giờ đã hơn mười giờ đêm. Đường xá vắng vẻ nhiều mối nguy hiểm đang rình rập.
Long đón lấy chiếc xe đạp của Thu. Ban ngày tấp nập bao nhiêu thì ban đêm vắng vẻ bấy nhiêu. Ngày và đêm như hai trạng thái đối lập cùng tồn tại trong một thế giới. Thỉnh thoảng có một chiếc xe máy chạy lướt qua. Sức gió do nó tạo ra khẽ làm bay mái tóc của Thu. Một vài sợi bay quá trớn vướng lên cánh tay Long rồi từ từ rơi xuống trở về vị trí ban đầu.
Một chút hơi lạnh của gió biển vô tình thổi ngang qua thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Thu giật mình níu tay vào hông cậu. Long quay lại hỏi khẽ.
“Cậu có lạnh không?”
Giọng nói ấm áp của Long trong đêm khuya vắng lặng sưởi ấm trái tim cô gái nhỏ. Cử chỉ ân cần thật khác với thường ngày. Bình thường Long vẫn hay trêu chọc Thu còn lúc này lại rất chu đáo và tâm lý.
“Mình vẫn ổn.”
Thu nói thật nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mỗi Long nghe thấy. Từng ngôi nhà, hàng cây bị bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3475627/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.