Một tuần dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua. Ngày thứ hai của tuần mới gõ cửa, Thu vội vàng đến lớp từ sớm để “điều tra” lý do Long vắng học.
Sân trường buổi sớm tinh mơ thật vắng lặng, những cơn gió biển mơn man rặng cau vua như lời âu yếm của đôi lứa yêu nhau. Lớp học vắng bóng người chỉ có Thu với những dãy bàn trống. Ở nơi thành phố náo nhiệt, tìm một góc bình yên thật chẳng dễ dàng, cô lần lượt ngắm nhìn từng dãy bàn rồi vô tình dừng lại ở chiếc bàn cuối lớp ánh mắt chùng xuống đượm buồn.
Thu đợi mãi đợi mãi, mọi người lần lượt đến, Nguyên cũng đã đến nhưng người cô chờ đợi như bặt vô âm tín. Giờ điểm danh bắt đầu Long như quả bóng, bay vi vu khắp mọi phương trời khó nắm bắt và khó thấu hiểu.
Thu lo lắng liệu có ai phát hiện ra Long hôm nay lại vắng học.
“Lớp trưởng mang danh sách lên đây cho cô.”
Thu giật mình khi cô gọi tên, đặt danh sách trên bàn giáo viên, Thu quay về chỗ ngồi.
Cô An xem cẩn thận, chiếc bút bi của cô như một công cụ đắc lực rà soát từ trên xuống dưới. Hai bàn tay Thu áp chặt vào chân dù ngồi yên nhưng Thu vẫn cảm nhận chúng đang động đậy. Thu tối sầm mặt, làn da trắng hồng chuyển dần sang trắng bệch chỉ cần để ý một chút, trên gương mặt xinh xắn của cô gái đang lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Cô An niềm nở nhìn cả lớp với ánh mắt hài lòng, cô rất vui vì tiết học của mình được sinh viên yêu thích. Từ khi gắn bó với bộ môn này, cô đã quen với những phàn nàn về việc nhiều sinh viên không quan tâm hoặc bỏ bê tiết học của cô, Pháp luật đại cương thực sự rất khô khan nhưng cô vẫn tâm huyết vì nó mang lại nhiều giá trị hữu ích.
“Lớp mình đi học đông đủ quá, cô tuyên dương tinh thần học tập của cả lớp.”
“Cuối tháng này chúng ta đã thi kết thúc học phần rồi, hôm nay, cô sẽ gọi một vài bạn trả lời câu hỏi để ôn tập nội dung cho cả lớp.”
Cả lớp nhốn nháo trước tuyên bố bất ngờ của cô. Một vài bạn học hành nghiêm túc tỏ ra rất bình tĩnh và háo hức. Thu chết lặng, trong lòng lo lắng một điều: Nếu cô gọi Long thì sao?
Vừa nhẩm xong câu hỏi đó, giọng cô An vang lên rõ ràng và dứt khoát.
“Đỗ Nhật Long, em hãy cho cô biết theo quy định của luật Hôn nhân và Gia đình của Việt Nam hiện hành thì hôn nhân được định nghĩa như thế nào?”
Cả lớp im lặng, chờ xem Long là bạn nào? Sau một hồi không thấy sinh viên nào đứng lên, cô An tiếp lời.
“Nào, bạn Long đứng lên trả lời cho cô và các bạn cùng biết.”
Trái tim Thu giờ đây như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếng của cô An cứ vang bên tai rời rạc từng câu chữ. Thu chẳng còn đủ bình tĩnh, gương mặt cô đang hiện rõ sự lo lắng như một người vừa bị bắt quả tang vì làm chuyện phi pháp.
“Lớp trưởng, hôm nay bạn Long có đi học không vậy? Trong danh sách ghi có nhưng sao không thấy bạn ấy đâu?
Cô An bắt đầu hoài nghi về sự hiện diện của Long trong buổi học hôm nay.
Đôi mắt long lanh của Thu đang né tránh ánh nhìn của cô. Sợ chỉ là một cảm giác thôi nhưng cảm giác ấy chi phối tất cả các cơ quan trên cơ thể làm nó chậm chạp và co rúm lại. Hai tai của Thu bùng lên những âm thanh khó tả.
Cả người Thu như đã đóng băng, tê cứng cả chân tay một chút sức lực cũng không còn. Mọi sự nhanh nhẹn thường ngày trong phút chốc đều bỏ cô mà đi còn lại nơi đây chỉ là một cái xác mà linh hồn đã trôi về nơi khác.
Nếu Nguyên không nhắc nhở, Thu cũng quên mất cô An đang gọi tên mình. Sau vài phút hoảng sợ, Thu từ từ đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cô An những giọt nước mắt cứ chực ứa ra như một kẻ sắp tự thú.
Không gian lớp học im phăng phắc mọi ánh nhìn đều đang dõi về phía Thu bí mật sắp bị bại lộ. Cô giáo sẽ rất giận nếu biết Thu lừa dối nhưng Thu chẳng biết nói gì ngoài sự thật.
Bỗng từ phía cửa, tiếng bước chân của một chàng trai cao lớn chạy nhanh vào lớp như vừa bị ai đuổi. Một chút vội vàng, hớt hãi thoáng qua trên gương mặt Long rồi tan biến. Cậu bình tĩnh bước tới gần bàn giáo viên đối diện phía cô giáo. Cô An bất ngờ nhưng rồi cũng nhận ra.
“Sao giờ này em mới đi học?”
Long rất điềm tĩnh, nói rõ lý do với cô An.
“Thưa cô, em đến lớp từ sớm nhưng vì có chút vấn đề sức khỏe nên ra ngoài rồi vào trễ ạ. Mong cô thông cảm.”
Cô An nhìn cậu sinh viên trước mặt với ánh mắt không một chút hoài nghi. Có lẽ dù sao cậu cũng đến rồi nên không cần truy cứu nữa, cô nhẹ nhàng nói.
“Em về chỗ chuẩn bị bài đi.”
Giờ đây, Thu mới bắt đầu cảm nhận được từng nhịp đập trong hơi thở của mình. Đã có lúc cô nghĩ rằng trái tim mình ngừng đập nhưng từ nay cô sẽ rất ghét cậu vì đã đẩy cô vào tình huống nguy hiểm suýt chút nữa cô đã trở thành tội đồ không thể tha thứ. Trong suốt buổi học cô chỉ im lặng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những trang sách dù chẳng thích gì chúng. Vì như thế còn tốt hơn nhìn về chiếc bàn cuối lớp - nơi có một người trong phút chốc đã trở thành người cô ghét nhất. Giờ cô không còn quan tâm cậu có thấy cô không hay nghĩ gì về cô nữa phút sai lầm ấy của cậu đã nhân đôi khoảng cách giữa hai người vốn đã xa nay còn xa hơn nữa.
Những buổi học sau đó cô như biến thành một người khác hẳn chẳng còn niềm vui, niềm háo hức của thứ hai đầu tuần. Chẳng quan tâm đến ăn diện hay nụ cười của ai đó mỗi khi đến lớp, đi học như một nghĩa vụ của sinh viên và mỗi khi điểm danh cô chẳng buồn đọc tên cậu nữa. Cô thay đổi là vậy nhưng ở một góc nhỏ trong ngăn bàn riêng tư có một điều vẫn không hề thay đổi - viên kẹo vẫn ở nơi ngăn bàn thân quen.
Nhưng không phải một viên mà ... cả bọc, trên bọc kẹo có đính kèm tờ giấy nhỏ xíu.
“Mình định sẽ đưa cho cậu mỗi ngày một viên nhưng hôm nay là buổi học cuối. Sau này khó có cơ hội gặp lại nên cậu nhận nhé của cậu hết đấy. Mình xin lỗi.”
Dù cố giằng lòng không quan tâm nữa nhưng ngay trong khoảnh khắc này sự giận dỗi của Thu như vỗ cánh bay đi. Thu nhìn về góc bàn cuối lớp nhưng không thấy Long bởi cậu đã ra về sớm hơn mọi người. Bất giác trong giây phút này một nhịp trong trái tim cô rơi xuống đau nhói. Những cảm xúc rung động đầu đời thường rất tinh tế qua những cử chỉ, hành động nhỏ nhoi nhất. Thu đang sống trong những năm tháng ấy của đời mình tươi đẹp biết bao nhưng cô vẫn luôn bất an vì chẳng thể nắm bắt trong tầm tay.
Ký ức của Thu từ nay có thêm một người để nhớ, người ấy giúp cô nhận ra rằng thật dễ để làm quen với một người xa lạ nhưng thật khó để quên một người xa lạ mà ta đã từng quen.
Thấy Thu thẫn thờ như người vô tri vô giác, Nguyên lấy một viên kẹo định bóc ra ăn, Thu giật lại tỏ vẻ không hài lòng. Nguyên thấy thế liền bĩu môi.
“Không cho mình ăn vật định tình của cậu chứ gì? Thương người ta rồi phải không? Nói thật đi để mình làm mai cho.”
Nguyên hí hửng trêu Thu, hai bên mặt Thu đỏ bừng vì xấu hổ, Thu xua tay để Nguyên đừng trêu nữa nhưng cô bạn này thật biết đùa dai. Thu giận dỗi đứng dậy ra về, mà vẫn nghe vang vọng phía sau tiếng nói của Nguyên rõ ràng từng câu chữ nào là, “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, nào là “người đâu gặp gỡ làm chi - trăm năm biết có duyên gì hay chăng?” (*)
(*) tình trong như đã mặt ngoài còn e; người đâu gặp gỡ làm chi - trăm năm biết có duyên gì hay chăng: đây là những câu thơ trong truyện Kiều của Nguyễn Du.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]