Trên đường về Bắc Sơn, khung cảnh được hoàng hôn nhuộm màu đỏ rực khiến nó trở nên lung linh. Không khí cuối thu se lạnh, cúc họa mi nở rộ hai bên ven đường. Mùi hương thơm thoang thoảng hòa vào gió khiến con người ta dễ chịu. Đường An Hy ngồi ở ghế phụ, đầu tựa vào cửa sổ xe ánh mắt đầm chiêu nhìn ra ngoài. Tạ Chiến Quân nhìn người con gái đang suy tư thì khế cười, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
- Suy tư gì đấy?
Đường An Hy giật mình khẽ cười:
- Không có gì, chỉ là muốn hít thở không khí trong lành này thôi.
Tạ Chiến Quân hôn nhẹ lên mu bàn tay cô:
- Đến Bắc Sơn anh sẽ đưa em đến đồng hoa cải vàng.
Đường An Hy đôi mắt sáng rỡ:
- Thật á! Thế thì thích quá !
Tạ Chiến Quân mỉm cười, Đường An Hy lại tiếp tục nhìn xa xăm. Hồi lâu cô quay sang hỏi anh:
- Anh không hối hận sao ?
Tạ Chiến Quân :
- Hửm? Tại sao lại hối hận?
Đường An Hy cười nhẹ:
- Hối hận khi yêu em! Em không có gì xuất sắc, nghề nghiệp chưa vững vàng, xuất thân không bằng ai. Giống như cô Từ đã nói em như đỉa.....
Tạ Chiến Quân cắt lời:
- Em đừng nghe những gì cô ta nói, anh và em yêu nhau là chuyện của chúng ta không liên quan đến người khác. Anh không cần em hoàn hảo, em không có nghề nghiệp vững vàng anh sẵn sàng lo lắng cho em. Em xuất thân không bằng ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so-huynh-emm/3644594/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.