Tần Nhược Ly mỉm cười :
- Chắc lát có duyên thật!!
Lưu Hiển Thuấn cười:
- Tôi tưởng chỉ có những người như tôi mới đến những nơi như thế này thôi
chú?
Tần Nhược Ly:
- Những lúc áp lực hay không có ý tưởng cho bài thi tôi thường ra đây. Nhìn ngắm những con thuyền lớn nhỏ trên dòng sông bên ly cà phê sữa nóng thơm lừng. Đơn như vậy thôi cũng đủ khiến tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều.
Lưu Hiển Thuấn nhìn cô:
- Thế hôm nay có áp lực gì sao ?
Tần Nhược Ly cười nhẹ:
- Không có gì! Do sắp đến ngày thi tốt nghiệp nên hơi áp lực thôi.
Lưu Hiển Thuấn động viên:
- Đừng căng thẳng, bình tĩnh chắc chắn sẽ có được kết quả tốt nhất.
Tần Nhược Ly gật đầu:
- Cảm ơn anh!
Lưu Hiển Thuấn hỏi:
-
- Cô không sống cùng bố mẹ sao ?
Tần Nhược Ly lắc đầu cười nhẹ:
- Bố mẹ tôi ly hôn lúc tôi vào đại học, họ bây giờ điều có hạnh phúc mới. Tôi không muốn họ vì tôi mà khó xử nên đã tự lập từ năm đó rồi.
Lưu Hiển Thuấn nhận ra mình bất lịch sự, khi không lại đi hỏi chuyện đời tư của người khác vội xin lỗi:
- Xin lỗi cô! Tôi bất lịch sự quá!!
Tần Nhược Ly cười:
- Không sao! Tôi cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện không hay, nếu đã không còn tình cảm thì ràng buộc nhau không phải là cách. Tôi luôn ủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so-huynh-emm/3644082/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.