Tần Nhược Ly nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Đường An Hy thì bậc cười:
- Để tớ bảo Lưu Hiển Thuấn gọi anh ấy giúp cậu nhé!
Đường An Hy quay mặt đi:
- Bác sĩ Lưu muốn gọi nói chuyện với anh ta thì gọi liên quan gì tớ.
Ngay sau đó Lưu Hiển Thuấn liền gọi facetime cho Tạ Chiến Quân, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Tạ Chiến Quân đang ăn dỡ thức ăn nhanh nhận được cuộc gọi liền hỏi:
- Sao đấy? Tự dưng lại gọi em giờ này, nhớ em à?
Tạ Chiến Quân vừa hỏi vừa cười, miệng vừa nhồm nhoàm nhai thức ăn. Đường An Hy nghe được chất giọng trầm ấm không tự chủ mà liếc mắt nhìn sang, không ngờ Tạ Chiến Quân cũng có lúc như thế này, bộ vest thường ngày được rũ bỏ thay vào đó là chiếc áo thun trắng đơn giản, mái tóc thường ngày được vuốt gọn vào nếp nay lại tự do rơi xuề xoà trên trán. Thời tiết ở Hàn lạnh như thế vậy mà cái tên này không lạnh sao? Còn mặc áo mỏng manh như thế, hơn nữa giờ này là giờ nào rồi mà còn nhồm nhoàm ăn thức ăn nhanh như vậy chứ.
Lưu Hiển Thuấn bắt gặp được ánh mắt của con người ngồi cách mình không xa đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, khóe miệng anh nhếch lên liền trả lời câu hỏi của Tạ Chiến Quân:
- Anh không, chỉ là có người khác đang nhớ em đấy. Anh chuyển điện thoại cho cô ấy nhé!
Vừa dứt lời Lưu Hiển Thuấn liền dúi điện thoại vào tay Đường An Hy, bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so-huynh-emm/3558882/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.