Chiều ngày hôm đó Đường Trạch được chuyển đến bệnh viện quốc tế Lam Trạm. Từ khi trở bệnh ông ấy hoàn toàn phụ thuộc vào máy thở, huyết áp lúc tăng lúc giảm khiến Đường An Hy lo lắng.
Sau khi làm tất cả thủ tục nhập viện giúp Đường An Hy xong, Tạ Chiến Quân tìm đến phòng làm việc của Lưu Hiển Thuấn. Lưu Hiển Thuấn là anh họ của Tạ Chiến Quân lớn hơn Tạ Chiến Quân hai tuổi, anh ấy là thạc sĩ trưởng khoa tim mạch của bệnh viện này.
Tạ Chiến Quân thoải mái đẩy cửa đi vào trong, Lưu Hiển Thuấn đang tập trung vào số bệnh án trên bàn. Dù ba mươi sáu tuổi nhưng Lưu Hiển Thuấn vẫn mang một nét đẹp lãng tử, đôi mắt màu cà phê cùng sóng mũi cao vút. Mái tóc được vuốt vào nếp gọn gàn khoe trọn khuôn mặt hoàn mỹ.
Lưu Hiển Thuẩn ngước mặt lên nhìn ra cửa phát hiện Tạ Chiến Quân anh từ tốn đẩy gọng kính sao đó cất tiếng hỏi:
- Tạ tổng hôm nay rảnh rỗi đến thế sao?
Tạ Chiến Quân cười nhẹ:
- Nghe giọng điệu của anh sao khách sáo quá nhỉ?
Lưu Hiển Thuấn ngã người ra ghế:
- Có chuyện gì mau nói nhanh chút nữa anh còn có một ca phẫu thuật.
Không vòng vo Tạ Chiến Quân vào thẳng vấn đề:
- Bố của một người bạn của em đang nguy kịch vừa mới được đưa đến đây, ông ấy bị suy tim nặng. Anh có thể giúp em điều trị cho ông ấy không? Mọi chi phí anh cứ nói với em.
Lưu Hiển Thuấn cầm xấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so-huynh-emm/3558868/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.