Sau khi nghe chuyện của Đường An Hy, Tạ Chiến Quân hiểu ra rằng cô gái này luôn giữ một năng lượng tích cực để che đi nỗi lo gia đình. Mặc dù cô đến đây chỉ thời gian ngắn nhưng anh có thể cảm nhận được năng lượng trong người cô và cũng vì có cô ở đây nên anh bị ảnh hưởng một phần nào đó năng lượng tích cực của cô.
Luyên thuyên một hồi Tạ Chiến Quân nói với cô:
- Chuyện học của cô cô cứ thoải mái, miễn sao mọi việc đều tốt là được.
Đường An Hy mừng rỡ cảm ơn anh rối rít Tạ Chiến Quân cong môi:
- Nhưng chuyện nhà không tốt tôi vẫn trừ lương đấy nhé!
Đường An Hy bĩu môi:
- Tôi biết rồi! Sau khi dì Trần xong việc quay lại đây anh muốn trừ lương tôi cũng không còn cơ hội đâu.
Tạ Chiến Quân nghe xong không nói gì thêm cúi xuống tiếp tục ăn mì, chợt trong lòng Tạ Chiến Quân có một chút hụt hẫng khi nghe Đường An Hy nói như thế. Anh dần quen với hương vị cà phê của cô, quen với những món ăn cô nấu. Thật lòng mà nói khi có Đường An Hy ở đây anh không cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, lúc trước sau khi làm việc trở về anh chỉ có một mình làm bạn với điện thoại sau này cô đến anh có người bầu bạn. Anh thích chọc ghẹo cô vì khi thấy cô chu mới nhíu mày mà không làm gì được anh anh lại cảm thấy vui.
Miên mang suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa kéo anh về thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so-huynh-emm/3558862/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.