Kỷ Trà nguyên quán là người Diệc Thành, ở phương bắc. Thật ra gia cảnh hắn bần hàn, nơi hắn ở chỉ là một xóm nhỏgần Diệc Thành. Năm hắn lên năm, Man tộc cướp bóc đến thôn nhà hắn, lạigiết chết không ít người trong thôn, trong đó có cha mẹ hắn. Hắn thànhtrẻ mồ côi.
Hắn còn cóngười họ hàng ở trong Diệc Thành, là em họ của cha hắn. Tiểu thúc vốncũng không phải người ác độc gì, nhưng cưới phải thê tử keo kiệt dữ dằn, thấy nhà hắn nghèo nàn lại bị cướp bóc, cha mẹ đều chết hết, rất khôngmuốn thu lưu hắn. Hắn còn nhỏ tuổi, không biết làm việc kiếm tiền, thunuôi hắn chẳng khác nào nuôi một thứ vô dụng. Nhưng lại sợ hàng xóm láng giềng nói bậy, cho nên cắn răng nhận hắn về nhà.
Dĩ nhiên, tiểu thẩm không chịu cho hắn ăn không ngồi rồi. Năm tuổi, Kỷ Trà làm hết việc trong nhà, nấu cơm rửabát tới quét tước nhà cửa, giặt giũ quần áo, chặt củi. Hắn không làmtốt, nhất định sẽ bị đánh một trận còn bị bỏ đói. Nhưng hắn chỉ mới nămtuổi, thân thể nhỏ gầy ốm yếu, làm sao chịu được lao động nặng nhọc nhưvậy? Tiểu thẩm ghét bỏ hắn vô dụng, đánh đập liên tục. Cuối cùng thânthể hắn không chịu nổi mà sinh bệnh. Đúng thời gian đó, tiểu thúc cóviệc xa nhà, tiểu thẩm ngại mời đại phu tốn tiền, liền xưng với bênngoài là hắn chết bệnh, quấn hắn bằng một cái chiếu rách, vứt ở bãi thama ngoài thành.
Có lẽ là hắn phúc lớn mạng lớn, sinh bệnh lại bị bỏ đói nhưng vẫn kéo dài mấy ngày chưa chết. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-to-hong-noi-duyen/2325537/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.