Liễn Đẩu sau khi thoát chết, tâm trạng vẫn còn vô cùng hoảng loạn. Nàng thừ người trên giường, cả đêm không dám chợp mắt, cứ chăm chăm nhìn cánh cửa, lo sợ có con quái vật nào đó sẽ tông cửa xông vào. Cứ thế, nàng ngồi đó đến khi trời hừng sáng thì không cầm cự được mà thiếp đi. Lần này, đi vào giấc mộng, nàng không những không còn chút sợ sệt nào, lại còn chủ động dáo dát tìm hắn.
"Ngài...Ngài có đây không?"
Xung quang vẫn tĩnh lặng không tiếng đáp lời, chỉ thấy từ phía đêm đen thân ảnh quen thuộc nọ dần dần xuất hiện.
Liễn Đẩu tươi cười chạy bay đến bên hắn.
"Con đã làm theo lời ngài căn dặn. Con đã thoát được! Có phải con rất giỏi không?"
"Là ta giỏi! Không phải ngươi!". Hắn nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng, nhếch miệng khinh thường.
"Đúng đúng! Là ngài! Tất cả là nhờ ngài! Tạ ơn ngài!". Nàng liên tục gật đầu cảm kích.
"Ôm!". Hoàng Ân không muốn nói thêm về mấy chuyện vớ vẩn này, liền lớn giọng ra lệnh.
Liễn Đẩu ngoan ngoãn làm theo. Vừa ôm vừa cất giọng khe khẽ:
"Con không biết ngài là thật hay giả. Nhưng con thật sự rất cảm kích ngài. Con... Con cũng không rõ nữa! Rõ ràng lúc trước con rất sợ ngài, nhưng bây giờ lại...". Nàng nhắm mắt tựa vào hắn. Không hiểu sao giây phút này, bên cạnh tên quái vật là hắn nàng lại cảm thấy toàn thân dường như thả lỏng.
Hắn nhìn con người nhỏ bé đang rúc vào lòng mình bất chợt không kiềm được lên tiếng hỏi.
"Cái đó...cái sợ ngươi nói. Cảm giác như thế nào?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-phu-sinh-hoa-duyen-nghich-gio/145821/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.