"Cho em một chút thời gian! Em vẫn chưa quen dựa dẫm vào anh"_ Lâm An Mỵ.
"Nhắm mắt lại!" Giọng Trình Duệ trầm thấp, quyến rũ Lâm An Mỵ.
Lâm An Mỵ phản ứng chậm nửa nhịp, cô vẫn mở to hai mắt. Trình Duệ nhếch môi, mắng thầm trong lòng "cô gái ngốc". Như để trừng phạt cô, anh nở nụ cười xấu xa, cuối đầu phủ kín môi cô.
Lâm An Mỵ vẫn đang trừng to hai mắt, hoảng sợ cực độ. Trình Duệ vừa nhìn cô như khiêu khích, vừa cắn nhẹ lên môi cô vài cái. Môi cô tê dại, ánh mắt của anh đột nhiên sáng lên.
Lâm An Mỵ bị vây kín trong lòng anh, mắt mở to liền bị bịt kín. Không nhìn thấy, xúc cảm chạm vào nhau nhiên cơ thể càng mẫn cảm. Cơ thể cô run rẩy, từng cái chạm vào giữa anh và cô đều như có dòng điện xẹt qua người, hít thở không thông.
Lâm An Mỵ có cảm tưởng, giờ cô đã hiểu cảm giác của miếng thịt bò bị nhai trong miệng. Haiz~ có khi nào môi cô bị cắn nát bấy không!?
Bình thường cô là đứa bé ngoan nhưng đừng nghĩ rằng cô dễ bắt nạt, chạm tới cô thì chính là động vào "ổ kiến lửa". Bé Lâm An Mỵ từ bé đã có số làm "lãnh đạo" của đám nhóc tì từ nhà đến trường. Tuy cơ thể yếu ớt nhưng bù lại là được đám bạn bè "bảo vệ", thế nên "cáo mượn oai hùm" nghênh ngang đanh đá.
Sau này lớn một chút cũng "biết người biết ta" bớt bớt lại, tuy là giả làm "thỏ nhỏ" lâu ngày nhưng bản chất là một "con mèo" chảnh chọe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-kieu-ngao/51701/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.