“Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm”
Phòng bệnh 302 khu VIP, lầu 3 khu A, bệnh viện Tinh Tú.
Bệnh nhân Lâm nhà chúng ta, vẫn nằm ường trên giường đến tận 12 giờ trưa. Thậm chí vô sỉ tự thuyết phục bản thân là lâu lâu bệnh một lần, nằm một ngày liền tính tiền một ngày, nằm trước rồi tính.
Giữa trưa, giờ cơm trưa hàng ngày đã đến, bạn nhỏ Lâm vẫn vô sỉ nằm trên giường không muốn dậy. Cuộc sống thường ngày quá bận rộn tốn bộn tiền cho bệnh viện thì nằm luôn khỏi ăn đỡ tốn chi phí.
Rốt cuộc đói không chịu nổi cũng đành lê bước xuống giường, vào vào tolet làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa một chút, thay một bộ đồ bệnh nhân mới thoáng mát sạch sẽ. Lâm An Mỵ cảm thán, bệnh viện khu VIP có khác, mỗi ngày nằm không cũng tốn mấy chục triệu, còn hơn cả khách sạn cao cấp, nhưng mà quả thật phòng bệnh còn tốt hơn mấy khách sạn trước nay cô từng đến. Nhưng mà hưởng thụ nhiêu đủ rồi, lát nữa cô phải gọi cho Raymond đến làm thủ tục xuất viện.
Hiện tại cô là người "giàu có", nhưng mà cô xót tiền. Cô không có xuất thân là thiên kim tiểu thư nhà nào, ba mẹ cô cũng chẳng phải là người khá giả gì, chỉ vì có chút quan hệ đặc thù nên cô mới được nhà họ Lương giúp đỡ. Cô cảm thấy dù cho Lương Đình bắt cô diễn vai một nữ Tống giám đốc đọc tài tàn nhẫn, vô nhân đạo, biến thái, quái thai cỡ nào, mệt mỏi và áp lực cỡ nào cũng vẫn phải cố gắng diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-kieu-ngao/51690/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.