"Từ giờ em chỉ nên nghĩ đến anh! Em tốn thời gian để ý người khác làm gì, tập trung yêu anh là được!"- Trình Duệ.
".........."- Lâm An Mỵ.
Trình Duệ nhìn Lâm An Mỵ đang cười ngọt ngào tựa vào người anh, người ngoài nhìn vào liền thấy hai người bọn họ như hai cha con.
"................" Cách biệt về chiều cao thật là trở ngại, nhưng mà anh cũng không muốn vì để ý anh mắt người ngoài mà làm cho tâm trạng của bản bóng dáng hưởng đến cuộc hẹn của bọn họ.
Nếu nói về những thứ anh không thích có thể liệt kê đến mấy năm cũng chưa hết, anh rất kén chọn, vả lại lười nói ra và thường rất kiệm lời. Hiện tại anh cản thấy càng ngày càng thêm muốn mau chóng thành một đôi tình cảm mặn nồng với Lâm An Mỵ, anh không hiểu sao bản thân lại nôn nóng muốn được ngay lập tức không cần phải viện lí do này nọ mà ôm cô, hôn cô không lo lắng ngượng ngùng sợ dọa cô chạy mất.
Phong cách của anh xưa nay không hề thay đổi, đối với mọi thứ đều có kiên nhẫn nhưng không hiểu sao bản thân còn sợ rằng không đủ kiên nhẫn chờ Lâm An Mỵ hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Lúc còn trẻ người non dạ, anh cũng không hề có ý định không an phận với bất cứ ai. Có lẽ anh bị vẻ quật cường trong con người nhỏ nhắn của cô chinh phục, bị mùi hương nước hoa ngọt ngào giống như chính cô vậy làm mê mẩn, bị sự tinh quái, và sự cằn cỗi giả vờ che dấu bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-kieu-ngao/2301951/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.