Vũ Duyệt lúc đó chỉ mới có chưa được 3 tuổi, nên hoàn toàn không hiểu người lớn đang nói gì, cũng chỉ tươi cười.
- Nếu đã có duyên như thế chi bằng hợp tác cho hai đứa nó xem sao?
Thế nên chuyện này Vũ Duyệt không nhớ vì lúc đó còn nhỏ quá, Lãnh Hàn thì vẫn nhớ, nhưng không gặp cô lần nào sau khi nghe tin " vị hôn thê kia " kia thì vừa không biết mặt, vừa không biết tên.
Cạch
Điện thoại trên tay Lãnh Hàn rơi xuống, ánh mắt đầy sự bất ngờ.
" Sao mình lại... không nhớ chuyện quan trọng như thế chứ... "
Ở bên đầu dây bên kia, bà nghe âm thanh đó cũng đủ để hiểu là chuyện gì.
Anh định thần lại, nhặt điện thoại lên, may mà mẹ anh vẫn chưa tắt.
- Chuyện mẹ nói là thật sao? Không phải là may mắn đến thế chứ?
- Ta rảnh để nói đùa với con à. Đúng thật là hai đứa rất may mắn đó.
Cả đời này chắc anh cũng không nghĩ tới chuyện như thế này.
Cúp điện thoại rồi mà trong đầu anh vẫn còn vang lên câu nói lúc nãy của mẹ anh, anh còn có thể nhận ra tim mình đập nhanh đến lạ thường.
" Chắc là... kiếp trước mình phải... cứu cả thế giới đấy nhỉ "
Anh mỉm cười, chưa bao giờ lại có thể sốc đến như thế.
Anh mở cửa, nhẹ nhàng bước đến bên giường của cô, tay nghịch ngợm đùa mấy sợi tóc.
" Nếu như em biết được chuyện này, không biết phản ứng của em sẽ như thế nào nhỉ "
Nghĩ tới là lại muốn thấy, nhưng lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-da-dua-ta-den-ben-nhau/1781994/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.