Vũ Duyệt cầm lấy lá thư, đọc mặc cho Lãnh Hàn vẫn nghịch phá mình.
- Nơi này là một nhà tù lớn.
- Sao em biết?
- Em có nghe mọi người nói về nó rồi.
Mà thực chất là một chuyện khác chứ không đơn thuần là cô nghe mọi người truyền miệng với nhau về nơi này.
- Em sẽ đi.
- Được, anh đi chuẩn bị vài thứ cho em, cũng không biết là em có dùng được không nữa.
- Anh cứ lấy ra đi, em dùng cho anh xem.
Cô vô cùng tự tin về chuyện này.
Lãnh Hàn bế cô xuống nhà kho, để cô đứng ở ngoài còn mình thì đi vào lấy cái gì đó.
- Đây, em cầm đi.
Vũ Duyệt cầm trên tay mấy món mà Lãnh Hàn đưa, không thể nào tin được có ngày anh lại cho cô sử dụng mấy món này.
Đang suy nghĩ thì anh đặt hai tay lên vai cô, trầm giọng.
- Anh không muốn em phải động tay động chân vì sợ em sẽ bị thương. Em cứ sử dụng để tự vệ thôi, chuyện còn lại anh sẽ lo.
- Nhưng nếu bị phát hiện thì cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm.
- Nhưng một mình em thì không thể lo hết được đống người trong đó sắp xếp. Chắc chắn nếu đã hận đến như thế thì chuyện không đơn giản đâu.
- Vậy anh đừng trực tiếp hoặc cho người của anh trực tiếp xuất hiện, nhé.
Lãnh Hàn gật đầu rồi lấy ra từ trong túi cho Vũ Duyệt một cái vòng nhỏ.
- Vòng này có con chip nghe lén, chắc chắn sẽ không bị người khác phát hiện được. Đừng gỡ nó ra.
- Được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-da-dua-ta-den-ben-nhau/1781939/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.