Cô cứ ngồi đó khóc đến tê dại tâm can, hai tay đấm vào ngực mình liên hồi, nơi ngực trái này đã trái tim cô đã từng run lên vì hạnh phúc, giờ đây lại bị ánh mắt ấy làm cho đau đớn. Ánh mắt ấy như ngàn mũi kim đâm vào tim cô đau nhói, tại sao vậy chứ, tại sao ông trời lại khéo trêu đùa cô đến thế này?
Thà rằng anh mắng chửi cô, thậm chí là đánh cô có lẽ cô sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, đằng này anh chỉ dùng ánh mắt bi thương đó nhìn cô rồi lặng lẽ rời đi. Tại sao anh lại không thể đứng lại nghe từ cô 1 lời giải thích cơ chứ, cô biết do cô sai, nhưng tại sao lại không hỏi cô lấy 1 lời mà bỏ đi như thế? Rõ ràng là anh nói yêu cô, sẽ luôn bảo vệ cô, thế mà lúc này đây anh lại chẳng đủ kiên nhẫn để nghe từ cô 1 lời giải thích. Anh đã từng nói có anh ở đây rồi, câu nói khiến cô hạnh phúc hơn cả khi anh nói rằng yêu cô, nhưng giờ này anh đang nơi đâu?
Giờ này chắc anh đang đau lòng chẳng kém gì cô, chắc chắn anh căm hận cô lắm. Cô đã khiến cho anh tổn thương, anh chán ghét cô đến nỗi 1 câu cũng chẳng muốn thốt ra nữa rồi.
Cô không muốn, ngàn vạn lần không muốn sẽ mất anh đâu, ông trời ơi hãy mang anh trả lại cho cô đi, bắt cô làm gì cũng được chỉ xin đừng cướp anh đi mà. Cô yêu anh, cô cần anh.
Lúc còn nhỏ cô cứ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no/1895358/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.