Trở lại thực tại...
Cô phi thân cùng Giang Mạn trên các mái nhà. Đến một địa điểm là một nhà kho lớn bỏ hoang trong thành phố, Giang Mạn dừng đột ngột. Vì Vũ Anh đang vừa nhảy vừa mải nghĩ gì đó nên khi định thần lại, cô đã lao vào Giang Mạn. Đúng lúc Giang Mạn quay người lại.
Aaa!!
"Hự!"
Bộp!
Cả hai ngã từ trên mái nhà kho xuống.
"Ư ư" May thay, cô tiếp đất mà không đau đớn một chút nào cả, đổi lại Giang Mạn...
Giang Mạn rên rỉ, hóa ra anh tiếp đất thay cô.
Ngồi dậy trên người Giang Mạn, Vũ Anh vừa đỏ mặt, vừa tái mặt. Ngay lập tức cô đỡ anh dậy, xin lỗi một câu rồi định lảng đi.
"Này! Vũ Anh! Sao suốt ngày cô cứ gây rắc rối cho tôi thế hả?"
Giang Mạn gần như nổi đóa làm cô giật cả mình. Anh vừa giận, vừa thẹn. Này! Lúc nãy cô nằm trên người anh, suýt chút nữa môi anh và môi cô đã...! Anh thật bất lực trước cô gái này mà!
"Là... tôi đang mải nghĩ thôi..." Vũ Anh rối rít xấu hổ.
"Nói tôi nghe, đang nghĩ gì?" Anh hơi chau mày.
"Tôi...tôi... không có gì..." Vũ Anh quay đi, Giang Mạn liền nắm chặt hai vai cô cúi xuống cau mày:
"Nói nhanh!"
Giọng trầm trầm uy nghiêm làm cô đờ ra, đành chậm rãi thành thật khai:
"Nghĩ tới Nam Tú..."
Mặt anh vô thức đen đi.
À không!! Ý tôi là sự vắng mặt của Nam Tú!! Cô chưa kịp lên tiếng minh oan thì...
"Thôi được! Cô tự đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-o-kiep-thu-hai/222327/chuong-14.html