"Hình xăm đầu lâu?" Giang Mạn khẽ nhíu mày. Anh cùng Nam Tú sắc mặt nghiêm trọng vừa đi vừa bàn luận gì đó, để lại Vũ Anh đi lên trước. Cô đành phải tỏ ra tự nhiên đi tiếp dẫn đường, trong khi đó trong lòng lệ tuôn rơi. Ôi trời! Cô bị bỏ rơi sao? Đi một đoạn, cô liền quay lại:
"Đến nhà em rồi, cảm ơn hai người!"
Nói xong, cô chạy một mạch tới gần cửa nhưng chưa kịp vào nhà thì...
"Khoan đã!" Một cái bóng màu vàng xuất hiện ngay trước mắt Vũ Anh.
Nhanh quá! Suýt chút nữa cô đã đâm vào anh. Cô ngạc nhiên nhìn, Nam Tú đưa cô một chiếc dao ba lưỡi, trên tay cầm có cuốn một tờ giấy in những kí tự kì lạ.
"Đây là... Kunai?" Vũ Anh không hiểu nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn lên anh.
"Đúng, do anh chế đấy! Những khi gặp nguy hiểm, hãy cầm nó và gọi tên anh".
"Em... cảm ơn!" Vũ Anh cười chân thành một cách ngô nghê, tim đập thình thịch. Thấy Giang Mạn đứng cách đó không xa, cô nhanh chóng vào nhà.
Sau khi Vũ Anh đã vào nhà an toàn, họ còn đứng đó nói chuyện một lúc.
Giang Mạn: "Nếu chỉ là tình cờ gặp mặt thì không có lí do gì hắn lại tấn công Vũ Anh cả".
Nam Tú: "Em cũng nghĩ thế, hẳn trước đó Vũ Anh đã đắc tội với hắn... nhưng theo lời kể của cô ấy, cô ấy hoàn toàn không quen người đàn ông này"
Giang Mạn: "Đặc biệt là chi tiết hình xăm trên tay hắn..."
Nam Tú: "Phải rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-o-kiep-thu-hai/222322/chuong-9.html