Kết thúc hồi tưởng cùng giọng trần thuật trầm trầm nhẹ nhàng, Giang Mạn đã không kể hết nỗi lòng anh. Không phải anh không muốn kể, chỉ là hiện giờ, anh chưa thể chắc chắn được tình cảm cô dành cho anh là như thế nào...
Im lặng một lúc sau khi câu chuyện kết thúc, Vũ Anh rủ tấm rèm mắt đen nhánh của cô, khẽ nói khổ sở:
"Em không phải cháu của Boss...!"
"Ừ, tôi biết..."
"Anh biết vậy thì vì sao lại đối với em như vậy!!???" Vũ Anh lời nói không giữ nổi bình tĩnh, cảm xúc đã nghẹn ngào làm nước mắt bỗng trào ra nơi khóe mắt. Vị nước mắt mằn mặn, dù giờ đây dòng chảy đó chưa kịp lăn tới khóe miệng cô, nhưng vị mặn đó cô đã nếm suốt trong khoảng thời gian vắng bóng Giang Mạn. Làm sao cô có thể quên chứ?
Giang Mạn lại ôm Vũ Anh, ghì chặt cô vào lòng. Tay run rẩy nắm chặt lại, từng đốt xương trắng bệch, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay. Cố gắng một lúc, anh dần thả lòng, yên lặng vỗ về cô.
"Lúc gặp lại Tử Thạch sau ba tháng, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta, em nhớ chứ?"
"Lúc đó, tôi bỗng hoài nghi, vì sao kẻ như Tử Thạch sau khi gặp và đe dọa Thẩm Phương, lại ngang nhiên xuất hiện trước mắt chúng ta một lần nữa, để thương lượng với nhóm chúng ta..."
"Và thực ra, người phù hợp nhất để ra mặt là Thẩm Phương, chứ không phải em. Vấn đề là, nếu lúc đó, em thực sự là cháu gái của Boss, chắc chắn, hắn sẽ không giết em" Giang Mạn cau mày.
"Ừm..." Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-o-kiep-thu-hai/1106507/chuong-36.html