Ngày hôm sau sắc trời có phần âm u, cơn gió nhẹ mang theocái lạnh se se, ta sợ Thiên Xu ở trong phòng suốt ngày sầu muộn đến hỏng người,liền cùng y đi ra hít thở khí trời trong Hàm viện. Mấy cô nha hoàn rất lanh lợi,Lạc Nguyệt bưng ngay một bàn cờ ra, bản tiên quân cùng vói Mộ Nhược Ngôn chơi cờtrên bàn đá.
Hai ván, ba ván, nhàm chán vô vị.
Cái gọi là thú vui lúc đánh cờ, ấy chính là cùng với kẻ ngồiđối diện phân tài cao thấp, vì một hai quân cờ được mất, vì hai ba phần cục diệnmà ngươi cướp ta tranh, ngươi vui ta giận, ngươi dương dương đắc ý ta cười lạnhâm trầm, lúc thì vò đầu bứt tóc, khi mồ hôi lạnh lã chã tuôn rơi, dùng dằng mãicũng không hạ được quân cờ xuống, cũng chỉ vì cái thú vui ấy.
Thế nhưng lúc Mộ Nhược Ngôn chơi cờ, mặt mũi hoàn toàn vô cảm.Ngươi ăn của y một quân, y im lìm bất động; y ăn được của ngươi một quân, vẫn bấtđộng im lìm. Thắng hay thua cũng vẫn cứ một bộ mặt đó, bản tiên quân hết sức bựcmình.
Năm đó khi còn ở trên thiên đình, bản tiên quân cũng từng đấuvới Thiên Xu Tinh quân vài ván, cũng có thấy y bộ dạng thế này đâu. Khi đồn y đếnbước đường cùng, đầu mày của Thiên Xu sẽ hơi nhíu lại, thoáng chút trầm ngâm;lúc bản tiên quân sa lầy, y tuy rằng không mừng ra mặt, nhưng ánh mắt đuôi mày,cũng vương chút ý cười. Tuy không biểu hiện gì nhiều, nhưng dù sao cũng có giậncó vui. So như vậy, Mộ Nhược Ngôn như khúc gỗ bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-dao-hoa/56423/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.