Ta vốn là chỉ là một tán tiên[1] tiêu dao tự tại trên thiênđình, hư hư thực thực nhận một phong hiệu là Quảng Hư Nguyên quân. Bởi vì phonghiệu khó đọc, các vị tiên gia trên thiên đình đều gọi ta là Tống Dao Nguyênquân.
[1] Tán tiên: Chữ “tán” vốn để chỉ người có hành vi phóngkhoáng, nói năng hài hước, tự do tự tại, thích an nhàn. “Tán tiên” dùng để chỉnhững thần tiên không muốn đứng vào hàng tiên ban để chịu quản lý ước thúc, đảmnhận chức vụ quan trọng rồi được ban thưởng, mà chỉ cầu tiêu dao tự tại trà trộnnhân gian.
Tống Dao vốn là tên của ta trước khi trở thành tiên.
Khi ta còn làm người phàm ở chốn nhân gian, cũng là một ngườinhàn tản tự tại. Khi ấy còn trẻ, kiêu ngạo ngông cuồng, ra vẻ phong lưu, vốn chẳngcó tí gì dính dáng tới bốn chữ tu tiên tu đạo. Rồi có một ngày, khi Thái ThượngLão quân mở lò luyện đan ra đã lỡ tay đánh rơi một viên kim đan xuống hạ giới.Kim đan vừa khéo rơi vào nồi mỳ ở chợ, ông chủ quán nghĩ đó chỉ là một viênphân chim từ trên trời rớt xuống, lấy cái muôi lớn khuấy khuấy vài cái, sau đómúc đầy một bát cả nước lẫn mỳ. Người khách bất hạnh ăn phải bát mỳ đó, chínhlà ta.
Tới bây giờ ta vẫn còn rất khâm phục bản thân, ngày đó lửađói lên cao, thiêu mù đôi mắt, kim đan to bằng viên phân chuột ấy, cứ thế theonước mỳ trôi vào bụng ta.
Ngay tối hôm đó, lúc mặt trời mới lặn, khi trăng lạnh vừalên, trên đỉnh đầu ta tụ đóa tam hoa[2] , cưỡi đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-dao-hoa/56418/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.