Ta nằm sấp người trên khoảnh đất chính giữa một gian phòng,vô cùng sầu muộn, lung lay hai sợi râu dài.
Căn phòng này chỉ có cửa với bốn bức tường, trống trơn một mảnh,tựa như bị một chiếc lồng vô hình chụp kín, mặc ta lao trái đụng phải thế nào,cũng tìm không được một cái khe có thể chui qua, một cái hốc có thể trốn vào.
Chính giữa chiếc lồng chỉ có một cái bàn, trên mặt bàn có đặtmột đĩa bánh ngọt, phảng phất tỏa mùi thơm.
Có một người đang đứng cạnh bàn, cười mỉm chờ ta leo lên mặtbàn, bò lại gần chiếc đĩa kia.
Hắn đang giăng bẫy để chờ bắt ta, ta có ngu mới bò qua đó.
Ta vốn ở trong một ngôi nhà khác, nhưng rác rưởi trong phòngbếp của nhà ấy ta ăn đã chán ngấy rồi. Liền không quản vạn dặm xa xôi bò đếnnhà này, muốn thử xem có gì mới lạ khả dĩ bỏ bụng không. Ai mà ngờ được, saukhi đi theo tiếng gọi của mùi thơm hấp dẫn, vừa bay qua ngưỡng cửa cao như quảnúi con, ta liền bị nhốt trong căn phòng này, bò thế nào đi nữa cũng không rađược.
Sau khi ta nhận ra căn phòng này ngoài cái bàn kia ra thìkhông còn gì khác, lại nhìn thấy người kia thì ta đã biết, đại nạn đến rồi.
Ta nằm bò trên mặt đất, không nhúc nhích mảy may, người kiagiương mắt nhìn ta, ta cũng giương mắt nhìn lại hắn.
Bây giờ hắn mà tiến lại, dùng tay ấn hay chân giẫm chết ta,ta chắn chắn trốn không nổi. Nhưng, cứ cho là chạy, không thoát được, cũng đừngmơ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-dao-hoa/2291587/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.