Chương trước
Chương sau
Bản tiên quân đơn giản đến chỗ cái ghế dựa đã được bày sẵn ở phía hành lang gấp khúc, ngồi nhìn xa xa, xem như là một thú vui.

Nhớ lại khoảng thời gian khi ta còn bé, cũng suốt ngày không làm bài tập mà thường cùng bạn học hay mấy biểu huynh biểu đệ chơi đùa, bị cha ta cho ăn đòn không ít. Nhớ lại chuyện cũ cách đây nhiều năm, thật vô cùng thú vị.

Đám nhỏ chơi đến giờ cơm trưa, mấy người lớn trong nhà đều đến tiểu viện gọi chúng về ăn cơm, lúc này chúng mới lưu luyến bịn rịn mà tản ra. Thiên Xu cũng đem bài tập chép được tương đối đưa cho chúng, mấy hài đồng đều tự lấy bài tập của mình cất vào trong ngực áo, vui mừng hớn hở mà đi. Tiểu tư nói với ta: “Lão gia, trù phòng sớm đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, ngài có muốn dọn ra bây giờ không?” Ta gật đầu nói: “Dọn bữa trưa đi.”

Khi dùng bữa trưa Hoành Văn ăn rất nhiều, hơn nữa rất là thích món cà rán, ta vươn tay muốn đổi đĩa thức ăn ấy đến trước mặt hắn, Hoành Văn dùng đũa ngăn cái đĩa lại nói: “Không cần, ta có thể gắp đến mà. Bằng không thì ngươi giúp ta gắp một ít để vào trong đĩa của ta cũng được.” Ta liền giúp hắn gắp một ít đặt vào trong đĩa, Hoành Văn nói một tiếng cám ơn.

Thiên Xu so với mấy hôm trước ăn có vẻ ít hơn một chút. Ta thấy hắn chỉ ăn nửa chén cơm nhỏ, ôn tồn nói: “Ăn thêm chút nữa đi, hôm nay trù phòng làm món măng thái sợi xào suông này ngươi còn chưa có thử qua, nếm thử xem hương vị thế nào.”

Thiên Xu liền cầm chiếc đũa lên, nếm thử chút thức ăn, cư nhiên ăn hết được một chén cơm nữa, còn uống thêm một chén canh, ta rất vui sướng.

Sau khi ăn xong, nha hoàn đi lên thu dọn bàn ăn, ta biết Hoành Văn nhất định sẽ nhớ đến việc cho hồ ly ăn, nhân tiện bảo bưng trứng chim xào lên đây. Hoành Văn liền thêm vào nói: “Lúc sáng ta đã nói trù phòng đổi trứng chim xào sang thịt gà hầm rồi, mấy ngày nay cứ cho nó ăn toàn chứng chim xào, nên chắc nó có phần thấy ngán, hôm nay thay đổi khẩu vị.”

Ta xoa xoa đầu hắn, nói: “Cứ như vậy đi.”

Thịt gà hầm còn kèm cả một bát canh nóng thật to, ta chỉ sợ Hoành Văn tay chân táy máy, sẽ bị nước canh nóng vẩy lên làm bỏng tay, vì thế cầm bát canh nóng giúp hắn bưng vào trong phòng. Hồ ly hé con mắt lim dim nằm trên ghế đang đợi Hoành Văn cho ăn. Ta đặt bát canh xuống, nói: “Cho nó ăn xong thì ngươi ngoan ngoãn đi ngủ đi.” Hoành Văn nói: “Biết rồi.”

Ta quay trở lại trong phòng, dự định chiều nay đến Tuý Nguyệt Lâu có chút việc, nghĩ đến đây, không khỏi lấy khăn sa cùng túi hương của Tình Tiên ra, nhìn một lát, vừa nãy ta quên đóng cửa phòng, một trận gió chợt lùa vào trong phòng, khi ta ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Hoành Văn sải bước vào trong phòng, nhìn nhìn khăn sa và cái túi hương trong tay ta.

Ta vội buông hai món đồ ấy xuống nói: “Ngươi sao lại không đi ngủ.”

Hoành Văn nói: “Ta muốn đến đây xem thử, rồi mới về phòng ngủ.” Đi đến bên giường, nhặt cái túi hương ở trên giường lên, cầm trong tay xem thử, nói: “Thơm quá.”

Ta đưa tay lấy túi hương từ trong tay hắn lại nói: “Mau trở về ngủ đi.”

Hoành Văn nghiêng đầu nhìn ta cười: “Ngươi chiều nay vẫn muốn đi xem nàng?”

Bản tiên quân cảm thấy không nên nói thêm về chuyện này trước mặt tiểu Hoành Văn, mơ hồ nói: “Có chút việc cấp bách cần giải quyết.”

Hoành Văn lại nhìn nhìn ta, nói: “À.” Tiếp theo ngáp một cái: “Vậy ngươi ngủ đi, ta cũng mệt rồi, trở về phòng ngủ đây.” Nói rồi xoay người ra khỏi cửa. Ta đi theo hắn ra đến cửa, nhìn thấy hắn đi vào torng phòng mình, hắt xì một cái rồi vang lên tiếng đóng cửa, mới thở dài, khép cửa phòng lại.

Lúc chạng vạng, bản tiên quân lại đến Tuý Nguyệt Lâu.

Lần này cũng đi đến phòng của Tình Tiên.

Bản tiên quân hôm qua đã cùng tú bà lập chứng từ, nhân lúc người cháu của viên ngoại gì đó chưa kịp trao đổi giá cả chuộc Tình Tiên với tú bà, ta hôm qua đã tới trước hắn một bước, nói với tú bà rằng ta muốn chuộc thân cho Tình Tiên, ra giá năm nghìn lượng vàng, tú bà vui mừng phấn khởi đã gật đầu đồng ý.

Ta đem ngân phiếu năm nghìn lượng vàng đặt trước mặt tú bà, tú bà cười tươi roi rói như hoa nở mùa xuân nói rằng: “Đa tạ công tử, Tình Tiên từ hôm nay trở đi chính là người của ngài.”

Các cô nương ở Tuý Nguyệt Lâu liền vây quanh Tình Tiên khi nàng vừa đi ra, Tình Tiên đôi mắt hàm chứa lệ hạnh phúc nhìn ta thật lâu, bản tiên quân ở nhân gian đã nhiều ngày, cũng xem như là làm một việc thiện.

Tú bà còn đặt biệt phái một cỗ kiệu nhỏ màu hồng nhạt đến đưa Tình tiên đi. Vì thế, bản tiên quân đành ở dưới ánh mắt dõi theo của dân chúng trong thành, đi trong bóng đêm, đưa kiệu nhỏ của Tình Tiên đến trước tiểu viện.

Tình Tiên xuống kiệu, cùng bản tiên quân bước vào cửa viện, nha hoàn tiểu tư lẫn trù nương trong viện đều ngây người đứng im như cột gỗ, cái thau đồng trong tay tiểu tư cũng rơi choảng xuống mặt đất.

Tình Tiên đứng bên cạnh ta, giống như đoá hải đường còn đọng sương, sợ hãi cúi đầu.

Ta thấy Hoành Văn và Thiên Xu một trước một sau từ trong cửa đại sảnh đi ra, đang ở trên hành lang gấp khúc, không ngừng nhìn ta và Tình Tiên từ đầu tới chân.

Bản tiên quân nói với mọi người: “Vị Tình Tiên cô nương đây thời gian này tạm thời ở lại trong viện vài ngày, hãy thu dọn một gian sương phòng trước đi.”

Nha hoàn tiểu tư cùng trù nương đều hết sức lanh lợi, tiểu tư nhặt thau đồng trên mặt đất lên, lập tức nói: “Vâng vâng, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.” Một nha hoàn liền chạy đến dìu Tình Tiên nói: “Cô nương mời vào đại sảnh nghỉ ngơi trước.” Một nha hoàn khác nói với Hoành Văn và Thiên Xu nói: “Thời gian không còn sớm, nô tỳ hầu hạ hai vị tiểu thiếu gia tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi trước.” Hoành Văn và Thiên Xu liền cùng nàng quay trở về phòng.

Nha hoàn dìu Tình Tiên vào đại sảnh, lại bưng trà lên, nói nước nóng đã chuẩn bị xong. Tình Tiên uống hai ngụm trà, liền theo nha hoàn đi tắm.

Ta phân phó bọn nha hoàn phải hầu hạ chu đáo, bước đi thong thả đến ngoài sương phòng, do dự một lát, mới đẩy cửa phòng Thiên Xu ra trước để xem thử. Thiên Xu đang ở dưới ánh đèn cầm một quyển sách xem. Thấy ta thong thả bước vào trong phòng liền úp quyển sách xuống, ta nói: “Còn chưa ngủ sao? Ngủ sớm đi.” Thiên Xu nói: “Ừhm.” Lại nói: “Vị Tình Tiên kia......”

Ta nói: “Nàng bị một phú hộ bức thân (*dồn ép chuộc thân…),ta thấy nàng vô cùng đáng thương, nên thay nàng chuộc thân trước. Đợi đến mai ta hỏi lại nàng, còn có thân nhân nào để mà nương tựa hay không. Có lẽ ít hôm nữa chúng ta sẽ trở về thiên đình, trước khi quay về, dàn xếp ổn thoả cho nàng, xem như ta tới trần gian một chuyện, sẵn tiện làm chuyện công đức.”

Thiên Xu dường như chỗ hiểu chỗ không mà khẽ gật đầu.

Thiên Xu đóng sách lại ngoan ngoãn đi ngủ, ta từ trong phòng hắn đi ra, vào trong phòng của Hoành Văn.

Hoành Văn đang ngồi trên giường tháo mảnh vải băng vết thương cho mao đoàn. Ta đến gần nhìn, mấy ngày nay ta dùng tiên thuật giúp nó trị thương, Hoành Văn cũng dùng một chút tiên pháp nho nhỏ, vết thương của mao đoàn toàn bộ đã lành hẳn. Chỉ là phần lông trên vết thương vẫn chưa mọc dài ra hết, vẫn còn mấy chỗ khá ngắn.

Ta nói: “Nó mấy ngày nay càng ngày càng có tinh thần hơn.”

Hoành Văn cười nói: “Phải, vết thương đã khỏi rồi.” Đưa tay vuốt ve cái lưng của hồ ly, hồ ly phịch phịch lạch cạch mà liếm tay kia của Hoành Văn.

Ta xách hồ ly ra, ngồi xuống mép giường nói: “Thời gian không còn sớm. Ngủ sớm đi.”

Hoành Văn ngáp một cái nói: “Nhắc đến mới thấy thật có chút mệt mỏi.”

Ta đành phải nói: “Vậy ngươi ngủ trước đi, ta đi đây.”

Hoành Văn cười nói: “Ừhm.”

Bản tiên quân từ trong phòng Hoành Văn đi ra, đi đến cuối sương phòng, đẩy cửa phòng ra.

Tình Tiên đang ngồi dưới đèn, chỉ mặc một chiếc sa y (*áo mỏng) mỏng manh như cánh ve, mang theo vẻ xấu hổ ngượng ngùng, dùng ánh mắt đưa tình đầy tình ý nhìn ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.