10.
Trong khen có dìm, vô cùng mỉa mai, tôi gặp một miếng tôm hùm ăn ngấu nghiến, giả vờ như không nghe thấy.
“Lớp trưởng, lớp phó học tập, tôi và Phan Vân mời hai người.” Thẩm Sơ Vũ âm hồn không tan mò tới.
Tôi cười híp mắt, lời nói chẳng chút lưu tình: “Còn người tôi có giới hạn cuối cùng, không phải ai mời rượu cũng uống.”
“Hoa Tiểu Nhiễm, cậu đừng có mà được cho mặt mũi lại còn không biết xấu hổ.” Các đường nét trên gương mặt Thẩm Sơ Vũ thay đổi.
“Rốt cuộc là ai không cần mặt mũi?” Tôi nhìn lướt qua người cô ta, ánh mắt khinh thường: “Trộm được đồ, giấu đi là được, còn lấy ra khoe khoang, là sợ người ta không biết mình cướp của người khác sao?”
“Cậu…” Rõ ràng Thẩm Sơ Vũ bị chọc tức, giơ tay lên lập tức muốn hắt rượu vang vào tôi.
Phan Vân nhận ta được ý đồ của cô ta, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ta.
Sắc mặt cô ta trầm xuống gần như có thể rỉ nước, hất tay Phan Vân xoay người rời đi.
Đi được mấy bước, cô ta quay đầu bỏ lại một cái: “Phụ nữ khi bước qua cái tuổi hai mươi lăm cũng không còn thơm nữa, lớp phó học tập phải nắm bắt thời gian đấy.”
“Cảm ơn, cậu ngủ thấy không, một người phụ nữ bị xã hội và tình cảm đánh nhau, miệng thối.” Tôi chê phất phất tay, dùng tiếng nói chỉ Thẩm Sơ Vũ có thể nghe thấy rỉ tai.
Lớp trưởng bật cười một cách thô lỗ.
Thẩm Sơ Vũ thậm chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-bat-kha-khang/2743486/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.