Đông Huy nhìn sếp đang nhăn nhó chết lặng người, lại nhìn Mộc Trà mặt bừng bừng mắng chồng tương lai. Hai người sắp kết hôn rồi thì hôn nhau có gì đâu mà cô phải cáu ngậu lên như thế? Lại còn chẳng chút thương xót... nhìn chẳng giống với đang yêu nhau để kết hôn gì cả? Hay là họ đang lừa anh... Khải Viễn biết anh có ý định với Mộc Trà nên đã bày trò... mà anh ta bày trò này để làm gì chứ? Chẳng có lí do gì cho việc kết hôn vội vã này cả. Còn An Chi nữa, Khải Viễn tin cô ấy chưa ch.ết, vẫn còn muốn đợi sao đùng cái lại kết hôn.
- Mộc Trà, hai người kết hôn thật hả?
- Vâng
- Vậy sao em nỡ đánh chồng em thế kia, có vẻ chân sếp rất đau đấy.
Khải Viễn nghĩ chân mình bị sưng rồi cũng nên, cô đi giày cao gót mà nghiến vào chân anh thì còn gì là chân nữa. Cái chân tê rần, đau nhức... anh nhăn nhó không ngừng.
Mộc Trà lúc này mới biết hậu quả mình gây ra, cô thấy ánh nhìn nghi ngờ của Đông Huy thì cuống. Nếu bị người thứ ba phát hiện từ phía cô thì cô phải đền hợp đồng và làm vợ 2 năm miễn phí. Nghĩ thôi đã thấy đau toàn thân rồi, nhìn sếp nhăn nhó, cô thấy tội lỗi của mình lớn lắm nên ngồi thụp xuống vội hỏi thăm:1
- Anh đau lắm hả?
Khải Viễn không trả lời chỉ lừ mắt cô một cái khiến Mộc Trà sợ mất vía.
- Tôi xin lỗi... ai bảo anh cứ hôn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-3-nang-con-van-vuong/2575558/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.