Năm ấy, mẹ Trà mang song thai hai cô con gái. Họ hạ sinh ở bệnh viện tỉnh, cả ba mẹ con đều khỏe mạnh. Ông bà đặt tên cho hai đứa là Lương Mộc An và Lương Mộc Trà. Đêm hôm ấy, họ ở lại bệnh viện, sau khi ông bà ngủ say, chỉ trong khoảng 1 giờ đồng hồ tỉnh dậy thì trên nôi chỉ còn lại Mộc Trà và một số tiền lớn được để lại. Người mang Mộc An đi để lại tờ giấy nói rằng con họ sinh ra bị ch.ế.t nên người vợ không chịu nổi cú sốc này. Họ thấy vợ chồng ông bà có hai đứa con gái xinh xắn nên đã làm liều bế Mộc An đi để nói dối người vợ là con họ. Họ biết nếu xin thì ông bà không cho nên mới bắt cóc đứa trẻ. Họ hứa sẽ chăm sóc Mộc An khôn lớn. Mẹ Trà đã khóc đến trầm cảm vì mất con. Ba cô cũng đi hỏi thăm tin tức nhưng không ai nhìn thấy đứa trẻ bị bế đi. Ông bà báo cảnh sát nhưng họ cũng không tìm thấy, bệnh viện có hỗ trợ gia đình tìm con mà truy danh tính những sản phụ có con bị ch.ế.t trong khoảng thời gian ấy. Ông bà đã đi hỏi từng gia đình nhưng họ đều không bế con của ông bà đi. Ròng rã nhiều năm trời tìm con nhưng không có bất kì thông tin gì? Ông bà chỉ nhớ đứa con gái bé bỏng ấy khi sinh ra giống hệt Mộc Trà nhưng đuôi mắt có nốt ruồi son nhỏ còn Mộc Trà không có. Mẹ Trà nhìn con gái khôn lớn đều tưởng tượng ra đứa con gái bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-3-nang-con-van-vuong/2575540/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.